Cô mụ phải vất vả lắm mới kéo em ra khỏi bụng mẹ, em bị ngộp, tím tái và câm lặng, giữa tiếng khóc váng nhà giòn giã của chị. Mọi người xúm xít quanh chị, ngẩn ngơ bị hút vào vẻ mặt sáng như trăng rằm của chị. Bỏ rơi em lạnh ngắt , co ro, nín lặng trong bàn tay cô mụ. Vài cái phát vào mông thật lực của cô mụ cũng chỉ làm em ọ ẹ vài tiếng như mèo kêu.
Và suốt từ đó trở đi, em luôn nín nhịn câm lặng sau vầng hào quang rực rỡ của chị.
Bố đặt tên chị là Thiên Vũ, và em là Thiên Vi.
Ngay từ cái tên đã dồn hết đam mê và kỳ
vọng cả đời của bố vào chị. Niềm đam mê nhịp điệu trái cầu bay vút đã
tàn lụi của bố từ cái đêm bố dắt mẹ bỏ chạy khỏi nhà ông bà Ngoại và bị
ông ngoại vụt gậy vào nhượng chân đến tàn tật.
Mẹ tắt thở vì kiệt sức ngay khi 2 chị em
chào đời. CUộc sống chạy trốn chui lủi ròng rã đã rút cạn sức lực của
mẹ. Nhưng em nghĩ tình yêu dành cho bố và nỗi đau đớn giằng xé giữa gia
đình mẹ và người đàn ông bị nguyền rủa như bố đã làm mẹ chết héo hon từ
lâu. Chỉ có bào thai sinh đôi quẫy đạp hàng đêm có thể níu kéo mẹ ngoi
ngóp như ngọn nến leo lét cho đến khi mẹ để lại cho bố 1 mảnh gương
trong veo của mẹ, mẹ mới yên lòng ra đi.
Mảnh gương soi đó, chính là chị. Chị Thiên Vũ.
Hai chị em đã kịp nổi tiếng khắp cả vùng
thượng du bé nhỏ đó theo thời gian. Chị vì vẻ đẹp như vầng hào quang nhỏ
chói chang và thân hình óng chuốt. Bước đi của chị mềm mại, duyên dáng
như vũ công, eo chị thắt đáy lưng ong, cân xứng với bộ ngực tròn phổng
phao và vòng mông nảy cong vút. Trên sân cầu, chị lộng lẫy nổi bật như
một con công kiêu hãnh, thu hút tất cả mọi ánh nhìn về mình như nam châm
màu sắc. Chẳng ai còn quan tâm đến đường banh bay vun vút của em. Vì
thế nên em luôn là người chiến thắng.
Hai chị em mình là cặp đôi đánh cầu hoàn
hảo và bất khả chiến bại. Như ước mơ của bố. Là kết quả của hàng đêm
luyện tập công phu cực khổ, công phu của em, mồ hôi, mặn chát muối và
nước mắt của em trộn lẫn trong làn roi quất chan chát của bố xuống sàn
gỗ:
- Con phải là tiên cầu. Chỉ có khổ luyện,
khổ luyện, khổ luyện mới đem lại thành công và vinh quang, vinh quang
sẽ đến như mưa rơi lên bố con mình.
Giấc mơ của em hàng đêm nhẹ bỗng như mây,
vút bay như trái cầu trắng toát, giữa khuôn mặt trái xoan dịu dàng đẫm
nước mắt của mẹ. Trong mơ em thấy mình bay vút lên giữa trời, trong vòng
tay của mẹ, và bàn tay mẹ êm ái xoa những vết bầm tím, trầy xước do
chấn thương của em. Tiếng mẹ rì rào xót xa :
- Thiên Vi, con gái của mẹ, mẹ yêu con…
Rồi em thức giấc nước mắt thì đầm đìa, thân hình nhẹ bỗng muốn bay lên và nấn níu mùi hương da thịt mẹ quấn quít trên da thịt.
Và cứ như thế, em lại tiếp tục tham gia
những trận thách đấu mới của bố, khi những vết chấn thương vẫn chưa
lành. Chưa có ai là đối thủ của chị em mình.
Cho đến ngày anh ấy đến.
Hôm đó, như mọi ngày, chị mặc chiếc áo
màu đỏ mỏng manh, ôm khít thân hình, thon thã, phơi cánh tay trần mảnh
dẻ. Tóc chị búi cao khoe cần cổ ba ngấn trắng ngần như cọng hoa huệ và
cái gáy mịn màng lấm tấm chân tóc đen mun gợi cảm. Những ánh nhìn mê mệt
khờ khạo lại bị hút về phía chị và em lại tả xung hữu đột vun vút đập,
ném, tiêu, quất trái vũ cầu như em là một phần của trái cầu trên sân
banh.
Giữa hiệp hai, khi phần thắng đã nghiêng
về cặp đôi của hai chị em và tràng vỗ tay rộn rã vang lên phấn khích cổ
vũ khắp sân cầu, Anh len vào đứng sát hàng đầu, tiếng nói như sấm rền:
- Đánh thế này có gì là hay!
Cả cầu trường im lặng phắt. Những tay cá
độ im lặng phắt. Người ta đã quen với những lời khen ngợi xuýt xoa dành
cho hai chị em. Phần đặt cược vào hai chị em bao giờ cũng cao nhất và
trận đấu có 2 chị em bao giờ cũng sôi sục nhất. Chưa ai nói ngược lại.
Bố em giơ tay ra hiệu cho trận đấu phải
ngừng. Ở tỉnh lẻ, sự thách đấu rất ghê gớm và quan trọng. Nhất là với bố
em, người quan trọng danh tiếng, danh tiếng có nghĩa là tiền bạc. Sự
ham chuộng của đám đông có thể giãm sút nếu bố em không giải quyết được
sự thách thức và chiếc găng tay đã vứt ra.
Cặp đôi thua cuộc bước ra khỏi sân banh,
hào hứng nhìn kẻ thách thức. Anh đĩnh đạc bước vào giữa vòng, trên tay
cầm 1 chiếc vợt đã sờn cũ, cổ quái, chồng chéo nhiều vết khắc chạm.
Chị Thiên Vũ nhoẻn nụ cười mê hồn nhìn anh. Nhưng mắt anh chỉ dính vào trái cầu và vào…em.
Em, làn da ửng hồng, sắt lại vì mất nhiều
nước và mất sức, môi mím căng thẳng. Lần đầu tiên em thấy choáng váng
trước 1 đối thủ lạ. ANh có cái nhìn xuyên thấu và lạnh lẻo. Không có
thắng thua quyết liệt, chỉ có sự bình thản đến trong veo trong ánh mắt.
Điều đó làm em sợ.
Em chẳng thể đọc được điều anh nghĩ trong đầu.
ĐIều đó làm em càng thêm sợ.
Cú vợt đầu tiên lao vút như cánh cung,
đánh 1 vòng tròn, có tiếng xuýt xoa. Cú vợt tay trái công phu của em, đi
theo đường vòng có thể làm rối mắt những tay vợt kinh nghiệm. Và chị
Thiên Vũ búng người lên cao để lộ làn da eo lưng hồng mịn như thoa phấn.
Chắc tiếng xuýt xoa của đám đông không dành cho đường cầu của em.
Không ai thấy anh cử động.
Anh vẫn đứng nguyên tại chổ, đôi mắt nhìn
trái cầu như có điện. Trong một ánh chớp, trái cầu lao ngược về phía em
đầy sấm sét. Có tiếng bố em rít lên:
- Ảnh cầu
.
Em chỉ loáng thoáng nghe bố nhắc về cách
đánh này, trái cầu vút bay như ảo ảnh, và bộ pháp của người ra cầu cực
kỳ nhanh nhẹn đến huyền diệu.
Em vất vả lắm mới đỡ được trái cầu đó. Em
bay lơ lửng lên trên không, dùng toàn lực tiêu một cú sấm sét nhằm ngay
đỉnh đầu anh bổ xuống. Người thường không đỡ được trái cầu này.
Chỉ có em mỗi chiều nắng quái, đánh cầu ngược với ánh tà huy lộng lẫy cuối ngày mới có thể ra đòn vũ bão như thế.
Anh cũng không lách mình tránh trái cầu,
cánh tay anh khều khào lọng cọng quơ ngược lên. Có tiếng cười khinh
thường trong đám đông.
Qủa cầu bay lừ đừ chậm chạp, lảo đảo như trong cơn say về phía em. Tiếng của bố gầm như sấm bên tai em:
- Túy cầu. Thiên Vi dùng phong cầu mà đánh trả.
Chưa bao giờ em phải sử dụng đòn này, là
nương theo hướng gió mà đánh tới, gió mạnh dùng sức nhẹ, gió yếu dùng
tòan bộ sức lực, gió thổi hướng tây đánh sang hướng đông, dùng kế dương
đông kích tây mà làm đối thủ hoa mắt choáng váng hết đường đáp trả.
Chị Thiên Vũ nhẹ nhàng uyển chuyển bay
đến trước em, hơi gió phần phật giúp đường cầu thêm tinh tế, em vung tay
nhẹ, trái cầu vẽ 1 đường ngoắt ngéo hình dích dắc vào không trung. Có
tiếng trầm trồ và tiếng vỗ tay như sấm động khắp cầu trường.
Anh vẫn đứng nguyên một chỗ, không hề lay
động hay lúng túng. Đợi khi quả cầu là là bay trước mắt, anh hướng vợt
ngược với hướng đi của cầu, gạt nhẹ. Trái cầu vút bay như 1 cánh chim én
xoay ngược lại phía anh, đến lúc đó anh mới phản đường cầu ngoắt về
hướng Thiên Vũ.
Cả cầu trường nín lặng, em đứng như chôn
chân tại chỗ, mắt mở tròn không thể tin được vào mắt mình với đường phản
cầu độc đáo lạ kỳ. Tay em đã thõng ra chực buông vợt, nhưng Thiên Vũ
rướn người lên vút mạnh tay hụt khỏi trái cầu, chỉ thấy màu áo đỏ tuột
xuống và trọn bầu ngực thanh tân lồ lộ ra như hoa hồng nhung trong nắng
sớm.
Ầm ầm như sấm động khắp chung quanh em,
anh nhảy vút từ sân bên kia bay đến bên Thiên vũ và lột ngay chiếc áo
đẫm mồ hôi che lên người Thiên Vũ.
Cuối cùng Thiên vũ cũng lại thắng. Vẻ vang. Thuyết phục, Hoàn toàn.
Từ đó, anh thành người của nhà em, thay thế bố em đã già nua và mệt mỏi làm huấn luyện viên cho hai chị em.
***
Ngày luyện tập, đêm đêm hai chị em theo chân anh lên đồi cỏ sau nhà ngồi ngắm sao.
Ngắm sao là niềm đam mê của anh sau chơi cầu.
Anh có thể ngồi cả đêm ngắm các vì sao và
kể tên vanh vách từng vì sao, từng câu chuyện huyền thoại liên quan đến
những cái tên đó cho hai chị em nghe ngẩn ngơ. Có lần anh nói:
- Con người luôn khát khao tìm hiểu và
săn lùng các vì sao, thật ra là để chạy trốn nỗi cô đơn của chính mình.
Để muôn đời con người tin là mình không lẻ loi, đơn độc giữa thiên hà.
Không ai lẻ loi, cô độc giữa trời sao.
Nếu thật sự, có ai đơn độc, đó chỉ có thể
là em, Thiên Vi, khi mái đầu dầy mượt, nặng trĩu và thơm ngát của Thiên
Vũ từ từ ngả trên vai anh, hồn nhiên, đầy tin cậy.
Và anh cứ ngồi yên như vậy, đôi mắt dán vào bầu trời.
Giấc mơ của em hàng đêm vẫn có em vút bay
như trái cầu giữa bầu trời sao mông mênh, nhưng thay vào khuôn mặt trái
xoan của mẹ là khuôn mặt chữ điền vuông vức của anh và anh mắt bình
thản như mặt hồ lặng sóng. Có khi cánh tay của anh quàng quanh người em,
từng ngón tay thô to ram ráp chà xát những vết bầm tím trên chân tay
em, có khi em úp mặt vào vồng ngực rộng của anh, say sưa hít sâu mùi cỏ
dại và khoáng đạt như gió trên cánh đồng chiều.
Bao giờ em cũng giật mình tỉnh dậy, đầm đìa nước mắt và đầy lưu luyến.
Chỉ có trong giấc mơ, anh mới thuộc về
em. Ban ngày , thực tế là anh và Thiên Vũ quyến luyến lấy nhau không
rời. Hay đúng hơn là Thiên Vũ bao vây anh bằng đôi đồng tử đen nháy dưới
hàng mi dày ẩm mượt và tia nhìn sâu hun hút. Em đúng là Thiên Vi, nhỏ
li ti, vô vi, trong thế giới của anh và Thiên Vũ.
Có một đêm, giấc nửa đêm về sáng, em mơ
hồ thấy khuôn mặt của mẹ và anh chồng vào nhau. Khuôn mặt mẹ trắng xanh
nhờ nhờ, nụ cười lại là của anh, mê hồn và hào sảng, em chới với giơ hai
bàn tay có những ngón co quắp vì cầm vợt lâu ngày vuốt ve mặt anh, từng
đường nét thô cứng của anh mà em điên cuồng khao khát. Một giọt nước
mắt ấm nhỏ xuống môi em mằn mặn. Em giật mình, ngồi bật dậy. Anh đang
cúi xuống thật sát khuôn mặt của em, hơi thở anh nóng bừng, đôi mắt nhắm
nghiền như đang mộng du, môi anh mấp máy gọi nho nhỏ:
- Thiên Vũ, Thiên Vũ.
Em thất thần lay lay vai anh:
- Anh mộng du à? Em Vi đây mà.
Anh như chợt tỉnh, ngồi sụp xuống bên cạnh em, luống cuống:
- Anh có chuyện muốn nói với em. Nhưng
thấy em ngủ say quá. Ban ngày có bố anh không tiện nói – rồi anh nghiêm
giọng- Thiên Vi à, anh muốn nói với em, không có cái gọi là Tiên cầu.
Chỉ có con người , bằng xương bằng thịt, đánh cầu bằng cả đam mê của
mình. Đánh cầu giỏi là bằng trí óc và khổ luyện, nhưng tuyệt chiêu của
cầu phải từ đam mê, từ trái tim. Em phải nhớ lấy.
Em nhìn anh đam mê:
- Em nhớ rồi.
Anh quay lưng đi. Một tia sét xộc thẳng nhói đến buốt tim em.
Em đang nằm trên giường của Thiên Vũ. Đêm
nay 2 chị em nằm ôm nhau nói chuyện đến khi em ngủ quên thiếp đi và chị
Vũ đã qua phòng em ngủ tạm. ANh không biết điều đó.
Em ra đi khi trời chưa rạng sáng, hành lý
chỉ vỏn vẹn vài bộ đồ, 1 cái kẹp hoa của chị Thiên Vũ và cây vợt cũ kỹ
chạm khắc kỳ quái của anh.
Em đi mải miết về phía bến xe, đầu cúi
gằm, toàn thân lạnh ngắt. Cho đến khi thị trấn nhỏ chỉ là một vệt sương
mù xám cuối chân trời.
***
Nhiều năm về sau nữa, khi đã đoạt hết
giải thưởng cấp quận, rồi cấp thành phố, và toàn quốc, số huy chương ,
và cúp vàng chất ngập tràn một căn phòng nhỏ, em không còn mơ những giấc
mơ em biến thành trái cầu và bay vút vao không trung nữa. Thay vào
khuôn mặt của mẹ là khuôn mặt trái xoan thanh tú của Thiên Vũ và đôi mắt
ngơ ngác.
Một lần lang thang ở đảo quốc Singapore,
tham dự 1 giải quốc tế, em bắt gặp hình ảnh đám tang của bố đăng trên
mạng internet, cựu Huấn luyện viên vũ cầu, cựu vô địch qua đời vì cơn
đau tim, và ảnh anh đứng bên cạnh chị Thiên Vũ, trên tay ẳm 1 bé trai
giống anh như tạc.
Trận cầu đêm đó đánh dấu đỉnh cao chói
lọi của vũ cầu Việt nam, trái cầu trong tay em lảo đảo, quay cuồng, lung
linh như sương khói. Và trái tim em cũng nhói buốt chếnh choáng như
trong cơn say. Tay em vừa chạm vào chiếc cúp vô địch, trong tiếng quốc
ca vang lên ngời ngợi, là lúc em gục xuống. Trái tim em đã vỡ tan ra vì
không thể chịu nổi niềm vui và nỗi đau quá lớn, cùng một lúc.
Một khối cầu trắng vút bay mang em theo vào khoảng không lạnh ngắt.
---St---
0 comments:
Post a Comment