Tôi sinh ra ở làng quê nhỏ. Ngôi trường tiểu học của tôi cũng là trường làng bé lắm. Ngồi trường ấy ngày ngày chào đón các em học sinh nghèo tay lấm chân trần. Vâng, trường tôi nghèo lắm. Nhưng ở nơi đó tôi đã tìm thấy nhiều niềm vui và những kỉ niệm về người thầy thân thương với lòng biết ơn sâu sắc.
Đã hơn 10 năm nhưng hình ảnh và lời nói
của thầy vẫn luôn hằn sâu trong ký ức tôi. Đó là năm học lớp 5, tôi được
chuyển sang học lớp mới. Ngày đầu đi học tôi đứng rụt rè ở cửa lớp vì e
sợ thầy, bạn không quen. Thầy nhìn thấy tôi và hỏi han ân cần. Nhìn ánh
mắt trìu mến và cầm bàn tay ấm áp của thầy, tôi bước vào lớp trong sự
yên tâm lạ thường. Từ lần đầu được gặp thầy rồi được thầy dạy dỗ, tôi
càng hiểu và thấy yêu quý thầy nhiều hơn. Với thầy, tôi có thể diễn tả
bằng hai từ “yêu thương” và “tận tụy”. Thầy tận tụy trong từng bài
giảng, từng giờ đến lớp. Cả những ngày nóng bức hay những ngày mưa, thầy
đều đến lớp để mang cho chúng tôi nhiều điều mới lạ. Tôi nhớ đến mùa
nước nổi, khắp đường xá, trường học đều đầy nước. Thế mà thầy trò chúng
tôi vẫn đến lớp đều đặn, học bì bõm trong nước thế mà vui đến lạ. Những
bài giảng của thầy dường như “đánh thắng” cả mùa nước lũ. Khi không đến
lớp, thầy lặn lội đến nhà các học sinh để tìm hiểu hoàn cảnh gia đình và
tạo điều kiện tốt hơn để chúng tôi yên tâm ngày hai buổi đến trường.
Thầy tôi là như thế, thầy tận tụy với nghề, yêu thương tất cả học sinh.
Tôi đã từng được đến chơi nhà thầy – một ngôi nhà mái lá đơn sơ nhưng
gọn gàng, sạch sẽ. Căn nhà bé nhỏ ấy chứa đựng tấm lòng yêu thương bao
la của thầy tôi. Hơn cả 1 người thầy dạy chữ, thầy còn dạy chúng tôi
biết bao điều trong cuộc sống. Thầy luôn nhắc nhở chúng tôi cố gắng học
tập, không khuất phục cái nghèo. Thầy vẫn tin rằng các học trò của thầy
sẽ xây dựng một tương lai tươi sáng hơn. Niềm tin của thầy truyền sang
niềm tin của chúng tôi – những đứa học trò nghèo chan chứa bao nhiêu là
ước mơ và hoài bão. Những lời dạy dỗ của thầy đã theo tôi trong suốt
những tháng năm dài.
Riêng với tôi, tôi vẫn nhớ mãi những lần
được thầy đưa đến trường. Con đường đá đến trường đã thấm biết bao giọt
mồ hôi của thầy tôi. Tôi không sao quên được hình ảnh thầy với chiếc xe
đạp cũ kĩ cứ kêu “kót két” theo từng vòng quay. Thế mà chỉ cần ngồi sau
lưng thầy, con đường dài dường như ngắn lại; cái nóng của buổi trưa nắng
gắt dường như cũng mát dịu hẳn đi. Nhìn lưng thầy ướt đẫm mồi hôi mà
miệng vẫn vui cười. Ôi! Sao mà nhớ thầy đến thế! Trên con đường dài với
lắm gập ghềnh, thầy và tôi cùng nhau trò chuyện nhiều điều thú vị. Bất
chợt tôi cảm thấy thầy thật gần gũi và thân thiết như một người bạn lớn.
Có lần thầy hỏi tôi rằng: “Nếu chỉ được đi qua một lần trên con đường
đầy hoa dại, con sẽ chọn một bông hoa nào con cho là đẹp nhất?!”. Lúc bé
thơ ấy tôi nào hiểu những gì thầy muốn nói, chỉ khẻ cười rồi im lặng.
Rồi thầy bảo rằng “trên đường con đi sau này sẽ có nhiều “bông hoa” như
thế. Con đừng đợi phải đi hết quãng đường, hãy nắm lấy cơ hội để con có
thể tiến xa hơn”. Và khi đó tôi mới hiểu điều thầy muốn nói, lời nói của
thầy đã cổ vũ tôi đủ can đảm bước xa làng quê bé nhỏ để lên thành phố
học tốt hơn. Đúng là thầy tôi, lời khuyên nhủ thật nhẹ nhàng nhưng sâu
sắc và làm người ta yên lòng lắm. Đến hôm nay, tôi bỗng nhớ lại những
câu chuyện của người thầy năm xưa. Thầm cảm ơn thầy về những gì tốt đẹp
thầy đã dành cho tôi. Đó là những lời dạy dỗ quý báu cổ vũ tôi trong
những tháng năm dài. Gần 10 năm nay ít có dịp về thăm thầy cũ. Ngôi
trường làng ngày xưa đã tàn phai ít nhiều. Mỗi lần về thăm lại thấy mái
tóc thầy tôi bạc trắng nhiều hơn. Nhưng dù thời gian có trôi qua bao
nhiêu, tấm lòng thầy vẫn như thế, vẫn tận tụy và đầy yêu thương.
Đối với tôi, “người thầy năm xưa” là biểu
tượng của một nhà giáo Việt Nam ưu tú. Ở thầy tôi là sự hy sinh cao cả
xuất phát từ lòng yêu nghề, yêu trẻ. Đến hôm nay, trong lòng tôi vẫn mãi
mãi kính trọng và biết ơn “người thầy giáo năm xưa”.
---St---
0 comments:
Post a Comment