Trong lớp học dành cho người lớn, tôi
giao cho mỗi người “tới gặp một người mà anh chị yêu thương nhất, và nói
với người đó rằng anh chị yêu họ.” Tuần sau vào buổi học kế tiếp, một
người trong số các học trò của tôi đã kể lại, “Tôi đã giận thầy Dennis
vào tuần trước khi thầy giao cho chúng tôi phải làm như vậy.
Tôi đã không
cảm thấy tôi cần phải nói với ai như vậy. Nhưng khi tôi bắt đầu lái xe
về nhà lương tâm của tôi bắt đầu lên tiếng. Khi đó tôi biết chính xác
tôi cần phải nói với ai câu nói đó. Năm năm trước, tôi và Cha tôi đã có
một cuộc cãi nhau dữ dội và vẫn chưa được giải quyết ổn thỏa. Chúng tôi
tránh mặt nhau trừ những buổi bắt buộc cả gia đình tụ họp. Gần như chúng
tôi không nói với nhau một lời. Khi về tới nhà tôi nhận thức rõ ràng
rằng tôi sẽ tới gặp Cha và nói với Cha rằng tôi yêu người biết chừng
nào.”
“Sau khi quyết định như vậy dường như một gánh nặng đã trút khỏi vai tôi.”
“Vào 5:30 sáng, tôi đã có mặt tại nhà bố mẹ bấm chuông gọi cửa, thầm cầu nguyện mong Cha sẽ mở cửa. Tôi sợ rằng nếu Mẹ ra mở, tôi sẽ không có đủ can đảm và nói với Mẹ thay vì với Cha. Nhưng may mắn đã mỉm cười với tôi và Cha đã ra mở.”
“Tôi không bỏ phí lấy một giây – bước lên một bước tôi nói với Cha ‘Cha, con muốn tới để nói với Cha rằng con yêu thương Cha.’”
“Dường như có điều gì đó đã truyền từ tôi sang Cha. Trước mắt tôi, khuôn mặt của Cha dịu hẳn lại, những nếp nhăn dường như biến mất và Cha bật khóc. Cha mở rộng cánh tay ôm tôi vào lòng và nói rằng ‘Cha cũng thương yêu con lắm, con trai, nhưng cha đã không thể nói ra được điều này.’”
“Nhưng đó không phải là điều tôi muốn nói. Hai ngày sau khi tôi gặp Cha tôi, người đã bị nhồi máu cơ tim và hiện nay đang ở trong bệnh viện. Tôi vẫn chưa rõ người có thể qua khỏi được hay không nữa.”
“Điều tôi muốn nói với các bạn là : Đừng chờ đợi làm những điều mà bạn cần phải làm. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chần chừ không nói với Cha? Hãy dành thời gian cho những việc bạn cần phải làm và hãy làm ngay đi!”
-- ST--
0 comments:
Post a Comment