“Chẳng cần Giang phải thay đổi hoàn toàn cách sống của mình, chỉ cần thi thoảng cậu nhìn rộng ra một chút. Và thi thoảng quay lại đây chơi cùng tớ, cho vui!”
Tôi quen Tú trong quán kem ruột. Tôi là
khách, còn cậu ấy là nhân viên. Cậu bạn nhỏ con, luôn bận bịu trong
chiếc áo ca-rô giản dị rộng thùng thình, nhưng có đôi mắt rất sáng. Lũ
con gái đùn đẩy mãi mà chẳng đứa nào dám ra làm quen với Tú. Tôi cũng
nằm trong đám đấy, tò mò, để ý, nhưng cũng chẳng nghĩ ra cớ gì tự nhiên
để lại gần.
Mãi đến một hôm, thấy có một nhóc nhỏ
tuổi hơn tôi là cái chắc, lớn lối với Tú vì một lý do vặt vãnh, tôi ngồi
ngay bàn kế bên, không kìm được, quay sang nói nhỏ: “Vừa vừa thôi! Đừng
có bắt nạt người khác như thế!”… Mấy hôm sau Tú dừng lại trước chỗ tôi,
bắt chuyện. Ban đầu hai đứa đều hơi lúng túng, nhưng rồi dần dần chúng
tôi thành bạn, thật tự nhiên.
Trong quán, thỉnh thoảng Tú mang đến một
cây hoa là lạ tự trồng, màu sắc sặc sỡ. Cậu ấy không đi học, sống một
mình ở ven biển. Đã dăm ba bận Tú rủ tôi khi nào có dịp ghé chơi. “Chỗ
ấy ở thế nào?”. “Một mình với biển”- Câu nói đùa làm tôi bật cười. “Thế
thì có gì mà xem?” “Kiểu gì chẳng tìm được cái gì đó…”
Chắc bạn cũng đã hiểu ra, thế giới của cậu ấy với tôi hoàn toàn xa lạ. Tôi tình cờ bước vào đó trong những ngày thật rối ren…
Giờ thì, tôi sẽ bắt đầu nói về Dũng.
Thực ra, tôi đã bắt đầu nói về cậu ấy rất
lâu rồi, liên tục nữa là đằng khác. Trên những bài viết trên blog yahoo
để chế độ ẩn với mọi người, hay trên những status đầy tâm trạng trên
facebook. Trên blog tôi mô tả cậu ấy rất kỹ, từ cái dáng gầy gầy xương
xương khiến tôi nao lòng khi ngắm cậu ấy ngồi bên cửa sổ ngược sáng, từ
cặp mắt kính giản dị ánh lên vẻ thông minh đến sống mũi cao và thanh. T
rên status facebook, tôi chủ yếu than thở về tình cảm của mình, mà không một lời hé lộ rằng nó hướng đến ai.
Tôi nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày đến lớp. Và
chào nữa. Bằng câu này, câu kia, có lúc hỏi vu vơ, có lúc cố tình tỏ ra
hơi lạnh nhạt, hòng che giấu trái tim đang đập thình thịch. Chắc cậu ấy
thì không, nhưng tôi thì ghi nhớ từng lời cậu ấy nói, từng câu chào dù
ngắn gọn đến đau lòng hay có tí ti màu sắc quan tâm. Tối nào tôi cũng ôn
lại những lời cậu ấy nói, từng ánh mắt, từng nụ cuời của cậu ấy rồi mới
nhẹ lòng mà thiếp ngủ.
Nói chính xác thì, tôi đang yêu thứ tình yêu đến từ một phía. Và thật lòng mà nói, chẳng dễ chịu chút nào.
***
Tôi lại cãi nhau với Hương, cô bạn ngồi
kế bên. Vì Hương chuyên gia hỏi bài tiếng Anh của tôi mà điểm lúc nào
cũng cao hơn tôi. Vì Hương mượn quyển bài tập Địa của tôi ngay trước đợt
kiểm tra vở mà không nói một câu, làm tôi mất nguyên một đêm tìm loạn
xà ngầu, sau đó phải kiếm một quyển vở mới và làm bài tập một lèo gần
hai chương…
Quan trọng hơn cả, vì Dũng thường xuyên
lại chỗ tôi, để nói chuyện và cười với Hương thật rạng rỡ. Bao nhiêu nỗi
bực bội tích tụ lại trong lòng, có lúc tôi đóng chặt cửa phòng và “gào
khóc” trong im lặng.
Ăn thịt nướng dính đầy cát do gió biển,
đốt lửa trại, chơi mấy trò chơi đồng đội, chơi bài, dậy sớm và ngắm bình
minh… Tôi trở nên vui vẻ và hòa đồng hơn bao giờ hết. Tôi buôn chuyện
với Hương như chưa từng có những rắc rối, và cười tít mắt khi bắt gặp
ánh nhìn của Dũng.
Về nhà, chạy òa vào ôm mẹ, lắp bắp nói
lời xin lỗi, những lỗi lầm của tôi bỗng nhiên nhẹ nhõm đến không ngờ.
Một buổi cắm trại thú vị, nhưng tôi vẫn nhớ nhất khoảng không gian
“riêng” của Tú và những gì tôi đã tìm thấy. Nói chung, cuộc sống của tôi
sau đó quả là có tốt đẹp lên.
Đôi lúc, tôi vẫn stress, lo âu và cáu
gắt. Những lúc đó, tôi thường chạy ra quán kem thân thuộc, ngấu nghiến
một ly kem, và ngắm nhìn đôi mắt sáng ấm áp như những vì tinh tú, để nhớ
lại câu mà cậu bạn nói khi tôi quay về: “Chẳng cần Giang phải thay đổi
hoàn toàn cách sống của mình, chỉ cần thi thoảng cậu nhìn rộng ra một
chút. Và thi thoảng quay lại đây chơi cùng tớ, cho vui!”
----St----
0 comments:
Post a Comment