Gần một tháng trôi qua, người ta đã quen
với hình ảnh của một người con trai vẫn đứng lặng im dưới gốc cây vào
mỗi tối, nhìn về phía cửa sổ của căn biệt thự nhỏ bên đường. Không ai
biết chính xác là chuyện gì, họ chỉ biết rằng trong ngôi nhà đó có một
cô gái mới trở về từ bệnh viện. Rồi đến một ngày, cũng vào một buổi tối
như vậy, có một người con trai khác ân cần đưa cô về trên chiếc xe sang
trọng của anh ta. Kể từ đó, không ai còn trông thấy người con trai đứng
bên kia đường nữa.
Nga, cô con gái của một doanh nghiệp có
tên tuổi. Lâm, một chàng trai tỉnh lẻ, sống hòa đồng với mọi người. Họ
tìm thấy nhau trên một diễn đàn. Họ chia sẻ với nhau những câu chuyện
vui, những mẫu chuyện tình đọc được, rồi tâm sự với nhau những chuyện
vui buồn của họ. Tình bạn ấy đã duy trì suốt gần 2 năm.
Rồi đến một ngày, hai người cùng thi đậu
vào một ngôi trường đại học. Tình bạn ấy là càng gắn bó hơn, và một mối
tình trong sáng đã len lỏi vào trong cái tình bạn ấy suốt những năm
tháng sinh viên.
Lâm không có điều kiện như những người
con trai khác, để mỗi ngày lại tới đón người yêu trên những chiếc xe đắt
tiền. Nga thì chẳng đòi hỏi gì hơn, vì niềm hạnh phúc lớn nhất của cô
là mỗi cuối tuần lại được ngồi trên chiếc xe đạp mà người yêu chở, được
lắng nghe tiếng sao diều cùng người ấy ở những công viên nhỏ trong thành
phố, được xem những đoạn clip lãng mạn mà người ấy làm tặng cho riêng
cô.
Nhưng rồi cuộc sống chẳng như những gì
chúng ta mong. Gia đình Nga đã phản đối mối quan hệ giữa hai người. Họ
không bao giờ chấp nhận chuyện đứa con gái duy nhất của mình đến với một
người con trai nghèo, tương lai còn chưa rõ.
Ngày ra trường, hai người hẹn ước, và khắc lên hai mảnh trái tim bằng ngọc dòng chữ: “Hẹn ước 5 năm”
. Anh sẽ tới một thành phố có điều kiện tốt hơn, nơi anh sẽ cố gắng để
tạo lập sự nghiệp. 5 năm sau, ngày mà nhà trường tổ chức họp mặt cho
những người cùng khóa, anh sẽ trở về và sẽ chính thức cầu hôn cô.
Hẹn gặp nhau lần cuối để rồi chia tay.
Nhưng Nga đã không tới được, cô đã gặp tai nạn khi đang trên đường tới
chỗ hẹn. Lâm đau lòng nhìn Nga bất tỉnh trên chiếc giường màu trắng của
bệnh viện. Lâm khóc, anh hận mình tất cả. Gia đình Nga không muốn Lâm
đến gần con gái họ. Nỗi đau giằng xé, Lâm không thể rời xa người yêu.
Anh xin gia đình Nga được ở bên cho đến khi cô bình phục, anh hứa sẽ ra
đi. Họ đồng ý.
Vậy là từ đó, ngày nào anh cũng đến với
cô, lại nắm tay cô, lại khóc. Cảnh tượng khiến ngay cả cha mẹ Nga cũng
cảm động, nhưng những thành kiến về địa vị đã hằn sâu trong suy nghĩ họ,
chẳng dễ gì thay đổi.
Cô gái vẫn nằm đó, bất tỉnh, 1 tuần, 2
tuần trong sự lo lắng của mọi người. Rồi một hôm, bác sĩ thông báo cô có
dấu hiệu hồi phục, đấy cũng là ngày Lâm thực hiện lời hứa của mình, anh
phải ra đi.
Nga trở về với cuộc sống bình thường. Cô
sớm tìm lại được những ký ức, những thói quen của cô. Chỉ có một điều:
cô không còn nhớ bất kì một chi tiết nào về người yêu nữa. Lâm như một
người chưa từng tồn tại trong cuộc sống của cô. Còn Lâm, anh đã không hề
hay biết về điều đó.
Mỗi tối, anh không thể đến bên cô, mà
chỉ biết lặng lẽ đứng ở phía xa, nhìn lên cửa sổ phòng cô, nơi cô vẫn
hay ngồi online nghe nhạc. Anh buồn khi nghĩ rằng người yêu đã quên mất
anh (Lâm không hay biết chuyện Nga mất trí nhớ về mình ). Nga bắt đầu đi
làm. Cô gái trẻ xinh đẹp, dễ mến, biết bao nhiêu kẻ sẵn sàng làm cây si
ngay từ lần đầu gặp đầu tiên. Hôm xe cô bị hỏng, một chàng trai ga lăng
cùng cơ quan đề nghị chở cô về. Và đấy cũng là ngày Lâm rời bỏ thành
phố này.
Thời gian trôi qua, Nga gặp lại những
người bạn đại học của mình. Họ hỏi cô về chuyện tình lãng mạn với Lâm,
họ hỏi cô về Lâm. Nga như con nai vàng ngơ ngác, nghe bạn bè nhắc về một
chuyện tình đẹp của ai đó, nhưng lại bảo là của mình. Lâm – một cái tên
nghe hết sức bình thường, nhưng nghe bạn bè kể, giống như cái tên ấy
chỉ thuộc về riêng cô. Họ cho cô xem những tấm ảnh mà họ chụp chung với
hai người. Nga như một người mất phương hướng. Cô nhìn thấy mình luôn
hạnh phúc khi đứng cạnh một người con trai mà cô chẳng thể nhớ là ai.
Bạn bè cô bảo đấy là Lâm. Cô cố gắng lục lại trong kí ức của mình về
tình yêu ấy, nhưng trống rỗng. Cô đặt tay lên ngực, cầm chiếc dây chuyền
một nửa trái tim còn khắc 2 chữ: “Hẹn ước” mà chẳng biết là ai tặng.
Rồi như có một cái gì đó trở lại với cô, hình ảnh về một người con trai
mờ nhạt, lúc xa, lúc gần đã từng xuất hiện trong cuộc sống của cô. Cô
nhớ lại những ngày bất tỉnh trong bệnh viện, dường như có một ai đó luôn
ở bên cô. Không hẳn đấy là cha mẹ. Cô cảm nhận được những cái xoa tay
ấm áp, nhẹ nhàng, cô nghe thấy những tiếng khóc khe khẽ, rồi những giọt
nước mắt nóng hổi rớt trên tay cô. Cô cảm nhận rất rõ sự yêu thương mà
người ấy dành cho mình, nhưng lại chẳng thể nào nhớ nổi đấy là ai. Cô
nhớ kí ức vui vẻ bên một ai đó, người đã cho cô rất nhiều những kỷ niệm
êm đềm, người đã bước vào cuộc đời cô, một phần không thể thiếu của cô
nhưng người ấy giờ ở đâu. Cô nghe người bán nước trước đưới cửa kể về
một thanh niên vẫn âm thầm dõi lên căn phòng cô vào mỗi tối, và giờ thì
không còn nữa. Cô khóc, tại sao người ấy không đến tìm cô, tại sao người
ấy lại xa cô. Phải chăng cô đã làm gì có lỗi. Trong bóng đêm, cô đau
đớn giữa những kí ức mơ hồ. Cô muốn đưa tay ra nắm bắt, nhưng không thể
được. Dường như những kí ức ấy không còn thuộc về cô nữa. Cô hận mình
không thể nhớ nổi được người mình yêu. Màn đêm, cô đau đớn gọi tên: Lâm ơi, Lâm là ai ?
5 năm trôi qua, ngày họp mặt của những
người bạn cùng khóa. Nga trở về trường cũ, vẫn trẻ trung, vẫn xinh đẹp,
vẫn làm mê hồn biết bao chàng trai khác. Cô gặp lại bạn bè cũ. Một chàng
trai tới gần cô, giống như một người bạn thân khác, người ấy hỏi thăm
về cuộc sống, công việc của cô. Cô cảm nhận rất rõ được sự vui mừng của
anh ta khi nghe cô kể về cuộc sống yên ả và những thành công trong công
việc. Nhưng cô thấy đôi mắt anh ta để lộ rõ nổi buồn và thất vọng khi
nhìn cô đưa tay gọi người yêu tới. Anh ta không nói gì nhiều về mình, mà
chỉ nói về một cuộc tình 5 năm, một lời hẹn ước đã đeo đuổi theo anh
suốt những năm tháng qua. Rồi anh ta bước đi.
Trong hội trường ồn ào, Nga nghe thấy tiếng của ai đó gọi lớn: – “Lâm IT, sao về sớm vậy” .
5 năm trôi qua, chưa có ngày nào Nga
không tự hỏi: “Lâm ơi, Lâm là ai?”. Bất giác có một cái gì đó, cô ngoảnh
mặt lại. Người con trai mà nãy giờ trò chuyện với cô đang bước lên
chiếc taxi màu bạc. Cô đuổi theo, nhưng không kịp nữa. Người giữ xe hỏi
tên, rồi đưa cho cô chiếc dây chuyền có một nửa trái tim còn lại, kèm
lời nhắn: “Chúc em hạnh phúc” Chiếc dây chuyền vẫn còn khắc rõ 2 chữ: “5 năm“
”Hẹn ước – 5 năm” hai
mảnh trái tim, có thể Nga sẽ chẳng bao giờ nhớ được về lời ước ấy, giống
như những ký ức mờ nhạt về Lâm. Hoặc có thể cũng sẽ có 1 ngày cô sẽ nhớ
ra tất cả mọi điều cùng với sự dằn vặt về bản thân. Nhưng chắc chắc,
hai người sẽ chẳng bao giờ đến được với nhau nữa. Bởi vì 5 năm qua, Nga
đã sống, một cuộc sống gần như không hề có Lâm. Còn Lâm, anh đã ra đi
mãi mãi cùng với nỗi buồn vì người yêu đã quên anh, quên đi lời hẹn ước
hôm nào.
Chẳng ai có lỗi…
Tất cả chỉ vì định mệnh cay đắng mà thôi…
---St---
0 comments:
Post a Comment