Searching...
Saturday, August 10, 2013

Chị gái

9:14 PM


Chị ngồi trên phản, quần đùi thiệt ngắn, húp canh đánh sột. Canh dưa cải chua thịt bò, món mẹ nấu mà chị thích nhất. Chị nói với về phía tôi, lúc ấy đang cúi đầu vào quyển giáo khoa lớp tám.
“Con Dinh sau này học vừa thôi nhé! Kiểu gì mày cũng xinh hơn chị. Cố học cách mà chọn chồng. Đàn bà chỉ cần có thế.”

Ừ học cách mà chọn chồng đó là tất cả những gì mà tôi còn nhớ về chị. Nghĩa là rõ nét nhất. Chân thật nhất, Chị đi Tây lấy chồng Tây năm tôi học lớp 10. Kể từ đó hình ảnh của chị bị thời gian xóa dần đi như kiểu người ta xóa mực bút dạ trên bảng mica. Chỉ mờ đi chứ không bao giờ sạch được lâu ngày thành những vệt kéo loang lỗ. Một năm chị gọi về nhà một lần. Lần nào cũng vào ngày mùng bảy tháng bảy âm lịch.

Có lần mẹ mắng bảo “Tao với mày có phải Ngưu Lang Chức Nữ đâu mà năm nào cũng gọi về ngày này hả con?” Rồi khóc rưng rức lên. Đêm nằm tôi vắt tay lên trán. Thấy mình sao kỳ lạ, đã bao lâu rồi. tôi quên mất mình có một người chị gái.

Lúc tôi vào đại học chị gửi quà về. Một cái vòng tay khắc tên tôi trên đó. Đến lớp lũ bạn xuýt xoa khen đẹp, hỏi mua ở đâu, bao nhiêu tiền. Tôi kể chị tôi cho. “Dinh có chị gái à?” Ừ nhỉ có chị gái à? “Lấy chồng Tây đi rồi” “Sướng nhé!” Ai sướng, sướng thế nào?




Tôi gọi điện hỏi chị : “Có sướng không?”

Chị cười to trong điện thoại. Lãnh lót ngân dài. Mẹ bảo tiếng chị cười như khánh rung. Chắc tại mẹ đặt tên chị là Khánh.

“Mày lớn rồi Dinh ạ!”
 
“Bao nhiêu năm có gặp chị đâu mà chị bết em lớn?”

“Biết quan tâm đến chuyện sướng khổ là có lớn lên rồi!”

“Người ta có hàng trăm nỗi lo hằng ngày. Tao chỉ có một. 5 giờ chiều mua cho được ổ bánh mì dài cho buổi tối vì thằng chồng nó thích cửa hàng ấy. Và chỉ đúng năm giờ chiều chúng nó mới nướng mẻ mới, không đến ngay thì hết. Nếu cuộc sống như thế được gọi là sướng. Thế chị mày cũng sướng Dinh ạ!”

Hôm đấy tôi gác máy, thấy lòng lộn xộn, rối lắm.

Mùa hè ở miền Trung hao dữ dội. Rừng rực như đứa con gái lúc nào cũng khát khao. Có đợt gió nào là được vuốt ve mơn trớn đợt ấy. Sướng râm ran, mê mẩn. Hết quãng rồi lại càng rừng rực hơn, khát khao hơn. Mẹ xin ở đâu về được cái giường gấp vải dù bộ đội bạc thếch, nhìn là biết nặng trĩu gió sương. Không biết có đỡ thêm được nối chút ân tình nào nữa không. Tôi gối đầu lên đùi mẹ. Đợi cò về. Mà chỉ đợi được thế thôi chứ còn nào về trên mấy cái cột nhà bê tông nữa. Mẹ thầm thì thủ thỉ. Như kiểu người ta kể chuyện cổ tích.

“Tóc con Dinh hoe hoe nhỉ! Không như tóc chị Khánh mày”

“Hôm trước xin mẹ đi mà xoăn phải không? Mai nhắc mẹ đua tiền nhé!”

“Đi học có cần gì không?”

“Có để ý thằng nào chưa?”

“Mẹ thấy thằng Vinh hay kiếm cớ sang tìm Dinh lắm đấy.”



Tiếng mẹ lúc xa lúc gần, miên man bất tận, cứ ủ ê như nỗi nhớ vượt được khỏi bờ môi. Tôi thấy nước mắt mình rịn ra vô cớ.

“Mẹ ơi sao chị Khánh không về?”

Câu hỏi đập vào khoảng không, vỡ òa. Những mảnh vụn găm mỗi nơi một ít, nên cứ đau rỉ rỉ, rỉ rỉ không thôi.

Chiều tà, mẹ lại nấu canh cải chua với thịt bò, tôi ôm mẹ từ sau lưng hít hà: “Mai mốt con chọn chồng giỏi hơn chị Khánh mẹ hén!”. Vai mẹ gầy, khô cong đột nhiên nhũn ra, lềnh lệch. Hôm đó chắc có giọt nước mắt nào rơi lẫn vào nên bát canh chua cải mặn đến thê lương.

Tháng mười một trời miền Trung lênh láng nước, gió mùa đông bắc oằn oại mãi cùng vượt qua đèo Hải Vân vậy mà vẫn còn lạnh gớm. Chị về áo dạ tím, bốt cao, gõ lên hè đường lộc cộc, cả ngõ chìa đầu ra xem đứa nào chơi trội guốc dập trơn hơn cả tiếng mua. Chị chỉ nhoẻn miệng cười nhìn hiền thấy lạ.

Cả tuần ăn canh dưa cải chua, hôm thì với thịt bò. Hôm lại nấu với cá rô đồng, phần chiên giòn, phần nấu canh. Mẹ ngồi vuốt tóc chị bảo “Sao tóc mày ngày càng đen thế hả Khánh.”. rồi thở dài thườn thuợt. Chỉ cũng chỉ nhoẻn miệng cười. nhìn hiền thấy lạ.

Hàng xóm sang chơi hỏi han tíu tít, bảo “Cô Khánh giờ nói tiếng Tạy chắc còn giỏi hơn tiếng Việt”. Bảo “bánh mì, bít tết có khác, cô Khánh trắng ra nhiều cứ như Tây”. Rôi “cô Khánh có anh bạn người Tây nào giới thiệu cho con gái nhà bác với”.

“Phen này nhà bác được nhờ nhé!” Bảo…bảo…Chị nhoẻn miệng cười nhìn hiền thấy lạ.

Chị Khánh của Dinh mặc quần đùi húp canh sồn sột. Chị Khánh của Dinh ăn to nói lớn, mắng ai thì tất cả như tát nước vào mặt đừng hòng ngóc đầu lên. Chị Khánh của Dinh đầu biết cười nhoẻn, đâu có biết hiền, chị Khánh của Dinh…

Chủ nhật chị bảo Dinh : “cà phê không?”. Dinh ừ, vào một quán nhè nhẹ, có trúc, có tre, có bồn phun nước, bật nhạc giao hưởng nghe chừng cũng du dương lắm. Chị hỏi Dinh học hành thế nào, đã có người yêu chưa? Có định đi du học không. chị thấy bây giờ Việt Nam người ta đi nhiều lắm, mở mắt ra. Nếu muốn thì chị tính, rồi chị giúp. Rồi chị lại hỏi mẹ có khỏe không? Nhà cửa có cần mua sắm gì không? Dinh bào “Mẹ chỉ cần chị ở nhà”. Thế là ngắt hết hàng loạt câu hỏi.

Chị uống nước cam, Dinh uóng cocacola quán chuyển sang phần nhạc trẻ. Quán càng lúc càng có thêm nhiều khách độ mười tám, hai mươi. Chị cười “Chắc lúc nãy chúng nó chị già”. Dinh lại ngắt “Chồng chị thế nào?” Mẹ đã dạy đàn bà may mắn, nhắc đến chồng mắt sáng tự nhiên sáng rực lên. Mẹ bảo đó là hạnh phúc. Đàn bà bất hạnh, nhắc đến chồng tự nhiên lồng ngực siết lại, mắt mờ đi chao đảo Dinh dò đi thử, thấy chị cũng chỉ ngồi yên.

Chị xin thêm ấm trà, Dinh gọi đĩa hạt dưa. Quán vẫn nhạc trẻ, ì ẩm một góc xa. Chị hỏi Dinh có biết đánh bạc không? Dinh bảo chỉ mua vé số, chị cười bảo đánh bạc mất nhiều, đàn bà mà chỉ mong ước ở 1 người đàn ông thì giống như đánh bạc. Mà đã gọi là bạc thì chằng bao giờ thắng, chỉ là thua sớm hay thua muộn mà thôi. Chị thì thích thua sớm, gọn và nhẹ. Nỗi đau tụ lại như đá đông. Chứ mùa thu muộn, thì đau lắm. Vì nỗi đau cứ pha lẫn hy vọng, rồi thỏa hiệp rồi ám ảnh. Cả đời nay cũng không thể dứt.

Trời muộn, gió táp vào mặt, chị ngồi sau xe máy, hai tay vòng qua người Dinh mặt úp vào lưng Dinh thở khẽ. Chị thầm thì :” Ngày xưa trời lạnh, cũng đá có người hay thổi vào lưng chị như thế”. Dinh ngạc nhiên “tiểu hết thế mà chị cũng nhớ nhỉ!”. Ừ đàn bà say mê vì tiểu tiết mà Dinh. Một chút hà hơi vào gáy lúc mùa đông đủ đế bắt đầu “canh bạc”. Sau này ráng mà làm người đàn bà độc lập nghen Dinh!

Chị đi rồi, miền Trung cũng thôi mưa. Mẹ ngồi gấp áo ngoài sân, mân mê vuốt cho 2 tà phằng lỳ, chiếc áo chị để quên ở nhà. Hàng xóm thở dài “sao mà phải đìu hiu đến thế!”. Mùng bảy tháng bảy chị không gọi điện về. Rằm tháng bảy, chị không điện về mẹ bảo Dinh gọi điện thoại sang hỏi. Không ai nhấc máy trả lời, xì xồ một tràn tiếng Pháp, Dinh không hiểu noel, chị không gọi điện về. Tết chị không gọi điện về, đêm nào mẹ cũng nằm nghiêng, gió ràn rạc qua ô cửa.

Dinh cũng nằm nghiêng, khôn biết canh bạc của chị có phải đã thua sạch sành sanh. Mẹ bảo Dinh viết thư sang, nói chị Khánh thôi vứt hết mà về nhà với mẹ. Có canh dưa cải chua nấu thịt bò, nấu cá rô đồng. Vứt hết vứt hết. Mùng bảy tháng bảy chị gọi điện về. Mẹ chửi um lên trong điện thoại. Chị cười khoe vừa ngoại tình xong, thằng chồng giận lắm. Nhưng chẳng chịu ly dị, sợ ly dị chia tài sản. Chị cười khan trong điện thoại, tay mẹ run bấu vội lấy thành tủ, Dinh vội giật ống nghe, mắng: “Chị điên đấy à…” Chưa hết câu đã nghe tiếng nấc đầu bên kia.

“Dinh à, chị vẫn còn chưa được thua hết…ráng mà làm người đàn bà độc lập nghen Dinh!”

“Ráng mà làm người đàn bà độc lập nghen Dinh!”.


--- St---



0 comments:

Post a Comment