Để đến hôm nay, khi đã thành đạt, vợ đẹp, con ngoan. Cuộc sống hối hả, vô thường vô tận. Nó cũng chẳng bao giờ đóai hoài đến cái đầu, hay miếng xương con cá. Vì những thứ đó đã được vợ nó bỏ đi, chỉ mang phần thịt lên mâm cơm.
Cha mẹ nó lớn tuổi mới cưới nhau. Hồi đó,
gia đình nghèo khó. Mẹ mất sớm, cha tần tảo nuôi 3 anh em nó nên người.
Nhà gần sông, nhưng cha đau yếu, ít khi có được con cá mà ăn, mà có
được bữa cá đã là thịnh soạn lắm với anh em nó rồi. Nó còn nhớ, mỗi lúc
ăn cá, cha thường bảo: “Để tao ăn đầu và xương”
Nó nhanh nhẩu: “Tại sao hả cha?”
Cha nó nói vẻ mặt nghiêm nghị, kiểu răn
dạy: “Vì cha già rồi, hay đau đầu, nên ăn đầu thì nó sẽ bớt đau – cái
này gọi là ăn óc bổ óc, hiểu không? Xương yếu, ăn xương thì sẽ cứng cáp
hơn. Có vậy mà cũng không hiểu hả?”
Tâm hồn trẻ con, nó và hai đứa em đinh
ninh là cha nói thật. Mỗi lúc đến bữa ăn, nó còn nhanh nhẩu sẻ ra từng
phần. Bỏ đầu và xương qua cho cha nó. Ba anh em tranh nhau phần thịt.
Có những lúc nó cũng phân vân, những khi
như thế, cha nó lại bảo: “Hồi nhỏ, ông bà nội cho tao ăn thịt suốt, giờ
nhìn thịt là cha thấy ớn quá, sau này lớn các con cũng như cha thôi.”
Thấm thoắt thoi đưa, anh em nó lớn lên,
và cha nó già đi. Sau này, khi nó đủ hiểu biết mới nhận ra những lời cha
nó nói trước đây là nói dối, thì cũng là lúc đời sống của gia đình nó
khấm khá hơn. Anh em nó có thể thay cha đi đò, đi sông, mò cua, thả cá.
Vì thế mà cha nó cũng thỉnh thoảng ăn
thịt, hay ăn thường xuyên nó cũng chẳng nhớ. Vì tuổi trẻ bồng bột, không
dám – không ngẫm nghĩ nhiều về yêu thương, hay vì cha nó cố tìm cách
cho “lời nói dối” được anh em nó chấp nhận hơn, nó cũng chẳng còn nhớ.
Để đến hôm nay, khi đã thành đạt, vợ đẹp,
con ngoan. Cuộc sống hối hả, vô thường vô tận. Nó cũng chẳng bao giờ
đóai hoài đến cái đầu, hay miếng xương con cá. Vì những thứ đó đã được
vợ nó bỏ đi, chỉ mang phần thịt lên mâm cơm.
Hôm nay là ngày giỗ lần thứ 10 của cha
nó. Nhìn di ảnh ba gầy còm, nhưng nở một nụ cười tươi sáng. Nhìn con cá
chiên to đùng, lấp lánh mỡ mà vợ đặt lên bàn thờ, nó chợt bất giác rơi
lệ. Một cơn đau từ đâu hiện về nhói lòng vô tận.
Nó phải quay mặt đi để lau hàng lệ, để
giấu vợ con. Nhưng nó không thể xóa đi được hình dáng cha già còm cõi,
xiêu vẹo bước đi bên sông, “cha đi thả cá mùa nước nổi”. Rồi sau đó là
những trận thương hàn triền miên hành hạ ông. Nó không thể xóa đi được
cái ý nghĩ “nếu cha ăn nhiều thịt hơn, thì đã không già yếu như thế”.
Vừa khấn vái, nó lại bất giác kêu lên những tiếng “cha” từ trong cổ
họng.
Đến lúc ra bàn ăn. Nhìn vợ đang xẻ thịt con cá, để bỏ đi phần đầu và xương. Nó giữ tay vợ lại: “Em, để anh ăn đầu, đừng bỏ đi”.
Vợ hiểu. Vợ nó bỏ đầu cá qua cho chồng.
Chỉ có cô con gái nhỏ là thắc mắc “Sao hôm nay ba lại ăn đầu, nó lắm
xương, nó sẽ làm đau ba đấy”.
Nó xoa đầu con gái, nuốt tiếng nấc đang
chầu chực nơi cổ họng vào trong, bảo “Dạo này ba hay đau đầu, nên ăn đầu
sẽ hết đau con gái à, cái này gọi là ăn đầu bổ đầu đấy con yêu”.
Nó vừa ăn vừa cố cho những giọt nước mắt không tràn xuống bát cơm.
---St---
0 comments:
Post a Comment