Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp.
Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi. Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này.
27/4/2003, lại là một chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ:
- Ngọt quá, ở đâu ra?
Mẹ nói:
- Mẹ… mẹ hái… không ngờ mẹ tôi cũng biết
hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: – Mẹ, mẹ càng ngày càng tài
giỏi!”. Mẹ cười nhạt.
Thím nói:
- Không, mẹ mày đến giờ vẫn chưa về nhà!.
Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc
không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể
lạc được. Thím hỏi:
- Mẹ mày có nói gì không?
Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập hai tay:
- Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!
Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi
men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên
cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả.
Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới
cây là vực sâu trăm thước. Thím nhìn tôi rồi nói:
- Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!
Tôi nói:
- Thím, thím đừng doạ cháu…. Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi…
- Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối
hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ… Mẹ ơi, mẹ
sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào… Tôi sát đầu tôi vào khuôn
mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng
rớt nước mắt theo tôi.
- Mẹ, con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không? MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!
– Sưu tầm
0 comments:
Post a Comment