Những ký ức của một đời người, cát bụi
chẳng thế lấp đầy quá khứ. Những việc đã qua như khói như sương, những
điều hư ảo khiến người ta chẳng thể cảm thấy được sự chân thành, lật giở
từng trang sách đã ố vàng mà chân thực biết bao, chân thực đến nỗi khó
mà quên được
“Sắp đi mũi chỉ kỹ càng
Sợ con đi đó xa nhà quá lâu
Chút lòng tấc cỏ dễ đâu
Bóng ba xuân đáp ơn sâu mẹ hiền”
Trên thế giới này có một giọng nói tuyệt
với nhất, đó chính là tiếng gọi của mẹ yêu, mẹ dệt nên những giấc mơ cho
con gái, thắp lên ngọn đèn sáng trong lòng con, bình dị mà vĩ đại.
Tiếng chuông treo cổ lạc đà từ xa vọng lại, từng âm thanh lọt vào tai,
làm lay động tiếng lòng nhạy cảm. Con xin gửi tới mẹ đã ở nơi xa ba từ
“con xin lỗi”, ba từ này là ba từ sâu thẳm trái tim con gửi đến mẹ trong
đêm vắng lặng.
Yến oanh đến lại đi, xuân qua thu tới, ai
rồi cũng phải tới lúc già, đầu bạc như tuyết. Con gái khôn lớn từng
ngày, mẹ lại càng ngày ngày già đi! Tình yêu của mẹ giành cho con đã có
lúc con chẳng thể hiểu hết, xin mẹ hãy tha lỗi cho đứa con ngốc nghếch
này, “Mẹ ơi, con yêu mẹ!!!”
Ánh trăng soi rọi khung cửa sổ ký túc,
ngắm màn đêm dịu nhẹ, êm ả, từng cánh cửa cất giữ ký ức của Hiểu Lệ dần
được mở ra, tiếng kéo cắt tóc vang lên, chẳng thể cắt được mái tóc đang
rối bời, từng sợi tóc rơi xuống lả tả, từng sợi tóc chạm vào lưỡi kéo là
đã mất đi sinh mệnh, gió thổi lất phất, tìm về nơi được gọi là gia
đình. Gia đình ư? Gia đình tôi ở đâu? Gia đình tôi…..
“Hiểu Lệ, con thu xếp đồ đạc xong chưa con?’
Dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn dầu,
gương mặt mẹ cũng lờ mờ như vậy, dấu vết của thời gian vô tình khắc lên
gương mặt mẹ, gánh nặng học phí đè nặng lên đôi vai gày mỏng manh của
mẹ, tôi….
“Hiểu Lệ, Hiểu Lệ, có nghe thấy mẹ hỏi gì
không đấy? Sao con cứ như người mất hồn thế? Hiểu Lệ à, Đông Hoản là
nơi rất tốt, dù mẹ chưa được tới đó, nhưng nghe cậu con nói Đông Hoản là
nơi dễ kiếm tiền, con phải cố gắng học hành nhé, gia đình ta có người
đỗ đại học là tin vui đó con ạ!”
Nụ cười của mẹ như một đóa hoa, còn lòng
tôi thì thật chua xót, kéo ba lô xuống mà thấy nặng trịnh, buông nhẹ con
tim thầm lặng để bắt đầu một sự khởi hành mới mẻ. “Tạm biệt nhé, quê
hương, tạm biệt mẹ, mẹ của con…..”
“Mẹ ơi, con đến Đông Hoản rồi, con đã đến
học viện thành phố, đến khoa kinh tế-tài chính. Con nhất định sẽ học
hành xuất sắc để mẹ được tự hào về con, con sẽ cố gắng! Mẹ ơi, mẹ hãy tự
chăm sóc bản thân nhé, mẹ ơi….con nhớ mẹ…..” Hiểu Lệ thầm nghĩ.
Sương khói ẩn hiện, gió lạnh đìu hiu.
Từng dòng ký ức chẳng chịu ngơi nghỉ, cứ không ngừng tuôn trào giữa
không trung, không biết phải dùng icon khóc lóc hay mặt cười để viết vào
nhật ký ngày hôm nay…
Trời mưa rồi, lại là những giọt nước của
ngày hôm qua, chẳng gặp được người bạn cũ ấm áp, ở nơi xa xôi chắc hẳn
đang có tiếng khóc nấc nghẹn ngào, là tiếng khóc từ con tim….
Một nơi phồn hoa, sầm uất như Đông Hoản,
đường ngay dưới chân ta, đâu sẽ nơi cho ta dung thân đây, khoa kinh
tế-tài chính của học viện thành phố có chỗ nào giành cho ta không?
Người đón tôi là một chị học khóa trên,
chị giới thiệu một cách cởi mở đến say sưa về tình hình gần đây của khoa
kinh tế-tài chính. Từ lúc đó, lòng tôi tràn đầy mơ ước về con đường
tương lại ở học viện thành phố, tôi coi khoa kinh tế-tài chính là cái
nôi để bắt đầu phát triển con đường đầy cơ hội mới đang ở trước mắt!
“Tuần sau lớp mình sẽ đi giao lưu với
khoa cơ điện ở Đại Hoàng Châu, mỗi người đóng 50 đồng, đây là hoạt động
tập thể đầu tiên của lớp, nếu không có việc gì đặc biệt tớ mong là mọi
người sẽ có mặt đầy đủ”. Lớp trưởng vừa nói dứt lời, cả lớp reo lên vui
sướng, vui đến thế cơ à? 50 đồng là một khái niệm như thế nào, tiền ăn
nửa tuần của mình đổ cả vào một buổi tối sao? Không đi thì sẽ mất mặt
lắm! Làm thế nào bây giờ?….Mẹ ơi!
“A lô, mẹ à?”
“Hiểu Lệ à con? Hiểu Lệ, thế nào rồi con, học hành vất vả không con? Hòa đồng với các bạn chứ? Con khỏe không? Phải…”
“Tuần sau con phải đóng 50 đồng, mẹ gửi cho con 100 đồng mẹ nhé.” (Điện thoại cúp máy)
“Tút….tút….tút” âm thanh khiến người ta nghẹt thở, thật khiến người ta cảm thấy vắng vẻ, sau tiếng điện thoại là nỗi đau của mẹ.
“Chắc Hiểu Lệ lại phải mua sách hay tài
liệu học đây mà, mình phải đi gom tiền mới được.” Sau khi lấy lại tinh
thần, mẹ dùng tay sửa qua đầu tóc một chút, rồi cầm cuốc đi ra đồng.
Ánh hoàng hôn ấm áp vuốt ve thế giới với
bao vết thương và sự buồn bã, khiến con người ta cảm thấy vẫn còn lại
một hơi ấm. Quên đi những sự vật tĩnh lặng xung quanh ta có vẻ như khô
khan, buồn tẻ, có vẻ như lạnh lùng, hờ hững. May là vẫn còn lại đôi mắt
để nhìn trộm những thứ đã bị lãng quên, làn khói nhẹ bao phủ lấy làng
quê yên ả. Mẹ bận rộn cuốc nốt thửa ruộng, mẹ đang tính mang hết số
khoai lang này lên thành phố bán, mẹ biết đây không phải mùa thu hoạch
khoai lang, kiếm chút tiền, khó thật đó! Ánh chiều tà dịu dàng vỗ về
bóng hình nhỏ bé của mẹ…
Màn đêm từ từ kéo tấm màn che. “Mình sẽ đưa tiền tận tay cho Hiểu Lệ,
lâu lắm rồi không gặp con bé, mình sẽ mang cả khoai lang và trứng gà cho
nó nữa, chắc nó thích lắm.” Khuôn mặt mẹ rạng rỡ vì hạnh phúc.
Sáng hôm sau, mẹ xách theo một túi khoai
lang và mấy quả trứng gà đã luộc sẵn lên đường đi Đông Hoản, đến trước
cửa học viện thành phố.
“Cháu chào cô, cháu thấy cô đứng đợi ở đây cả buổi sáng rồi. Cháu có giúp gì được cô không ạ?” Anh bảo vệ cất tiếng hỏi
“Ừ, cô đến tìm con gái, nó cũng học ở
trong trường này, cô đã hỏi trước rồi, học viện thành phố là ở đây mà,
không nhầm được. Trường này có danh tiếng từ lâu, trường tốt lắm, hi hi!
Cháu có quen con gái cô không, nó tên là Hiểu Lệ là học sinh mới của
trường, nó ý à, cái gì cũng giỏi, thi đỗ để học được ở Đông Hoản này quả
là có bản lĩnh. Cháu xem này, cô còn mang cả khoai lang lên cho nó
nữa.”
“Vâng, vâng, phiền cô đứng sang bên cho cháu, ở đây có nhiều xe cộ đi lại!”
“Ừ, được rồi, được rồi, cảm ơn cháu nhé!”
Sự chất phác của mẹ và hơi thở chủ nghĩa
cá nhân ở Đông Hoản này hoàn toàn chẳng ăn khớp với nhau. Trước kia,
Đông Hoản cũng từng là vùng nông thôn, sau cải cách ai cũng hân hoan với
thành quả cải cách nên quên luôn cội gốc của mình từ đâu mà có, quên cả
mùi đất badan mới mẻ ở nơi đây.
***
Mẹ cầm túi quà nặng trĩu, lặng lẽ chờ đợi
mong sớm được gặp con gái, đợi mãi, đợi mãi….bóng mẹ được ánh mặt trời
cất giữ lại để trở thành vĩnh hằng.
“Reng…reng…reng” tiếng chuông tan lớp
vang lên, Hiểu Lệ bước ra khỏi lớp học, nhìn về phía đằng xa có bóng ai
rất quen, gần hơn nữa, tim cô như bị níu chặt lại, “Mẹ phải không nhỉ?
Mẹ!…..Sao mẹ lại ở đây, mình phải xuống đó nhanh thôi.”
Hiểu Lệ cẩn thận lén nhìn những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, dường như cô quên luôn mùi đất badan trên người mình
“Hiểu Lệ à, 100 đồng của con này, còn
nữa, nhìn này, mẹ mang khoai lang và trứng gà cho con nữa, đều là của
nhà mình làm ra đấy.”
“Đủ rồi!” Hiểu Lệ hét lên
“Mẹ, nghe con nói này, mẹ cứ về đi, ở nhà còn nhiều việc đang chờ mẹ, mẹ lang thang trên Đông Hoản làm gì?”
“Mẹ…..mẹ…..” Nước mắt đang long lanh những giọt nước mắt, mẹ chẳng nào gì!
“Mẹ mau về đi, về đi mẹ……! Con sắp ra ngoài ăn cơm rồi, con sắp phải vào lớp rồi”
“Thế….khoai lang này…..”
“Không cần đâu! Muốn ăn thì đâu mà chẳng có chứ, sao mẹ phải lặn lội xa xôi đén đây chứ? Mẹ mau về đi!”
Trên trời bỗng xuất hiện vài đám mây đen,
bắt đầu có những giọt mưa nhỏ, dường như muốn tâm sự điều gì. Mẹ lê
bước từng bước chân nặng nề, kéo theo cả con tim chất chứa lên đường về
nhà, chẳng phâ biệt được nước mưa hay nước mắt, thế giới đang đảo lộn
ngày đêm, con tim mẹ đang tan nát như có vật gì nặng cứ đè lên tâm can
mẹ. Những áng mây kẽ trôi, chẳng còn chút màu sắc nào, trong lòng mẹ
cũng bắt đầu u ám.
“Hay là nó không thích ăn khoai lang của nhà nữa rồi”, lòng mẹ đang tự cười, mẹ vẫn thương con gái của mẹ lắm
Giơ tay ra tìm kiếm sự yên tĩnh xung
quanh, vẫn còn sờ thấy một chút ấm áp còn lại, từng chút từng chút xâm
nhập vào cõi lòng sâu thẳm nhất, con tim đã bắt đầu rung động
“Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, mẹ hãy tha thứ cho con, con đã không hiểu tình yêu mẹ giành cho con! Con xin lỗi mẹ!”
Đêm hôm ấy, Hiểu Lệ khó ngủ, trằn trọc cả
đêm. Đứng dậy, dưới ánh đèn vàng vàng, mở cuốn sổ nhật ký, viết vào đó
bao điều hối hận: mẹ thật bình dị. Tình yêu của mẹ đối với mình cũng
thật bình dị. Mình đã từng không hiểu tình yêu mẹ giành cho mình, mình
muốn nói với mọi người rằng, tình yêu bình dị này của mẹ thật vĩ đại. Mẹ
thường gọi điện dặn dò mình ở trường phải tự chăm sóc bản thân, ở nơi
đây con cũng muốn nói với mẹ rằng, mẹ phải giữ gìn sức khỏe mẹ nhé. Cuối
cùng, mình muốn nói với mẹ một câu mà mình luôn giữ trong lòng: “Mẹ ơi,
con yêu mẹ, yêu mẹ mãi mãi!”
“Mẹ cũng yêu con! Mãi mãi….mãi mãi….!”
-- Sưu tầm --
0 comments:
Post a Comment