Hôm nay trời đổi gió, thời tiết dễ sinh bệnh, mẹ đi làm về bằng những bước chân tập tễnh. Trước kia mẹ chưa từng như vậy, mẹ vẫn thường đi chợ bán hàng nuôi ba anh em tôi ăn học. Đôi chân mẹ chống chịu bao nhiêu năm để rồi giờ đây tôi sực tỉnh, sợ hãi.
Mẹ đã ngoài 50 tuổi rồi vậy mà có ngày
nào mẹ thảnh thơi chưa nhỉ ? Tôi chỉ thấy mẹ đi hết con đường này đến
con đường khác, mệt quá thì làm việc nhẹ rồi lại tiếp tục đi, chưa thấy
mẹ dành một ngày hay một giờ nào đó để đi mua sắm những gì mình thích
hay đi chăm sóc sức khỏe. Cứ mỗi tối khi xong xuôi mọi việc mẹ thường
bảo tôi nắn chân cho mẹ.
Mẹ tôi hiền từ, hay nói, hay cười nhưng
trên khuôn mặt của mẹ vẫn luôn in sâu một nét buồn. Tôi không biết trên
đời này có bao nhiêu người phụ nữ khổ nhưng chừng ấy năm tháng tôi đứng
đằng sau nét mặt tươi cười, hiền hậu và nhận ra một điều rằng: mẹ là
người phụ nữ đáng thương nhất trong cuộc đời tôi.
Mẹ là người phụ nữ hay cười, mẹ cười cả
khi nước mắt đang rơi. Những nỗi đau từ khi còn nhỏ không hiểu bằng cách
nào mẹ dấu đi được hết, lúc nào cũng lạc quan và giờ đây mẹ vẫn dấu đi
những cơn đau da diết. Nhiều khi tôi nghĩ cuộc sống này có quá bất công.
Tôi thầm so sánh cuộc sống của tôi so với cuộc đời của mẹ, quá khập
khiễng cho một phép tính lớn hơn, nhỏ hơn những buồn phiền đau đớn. Từ
khi đó tôi cười bằng nụ cười của mẹ.
Mẹ là người phụ nữ đảm đang, bằng đôi
bàn tay cần cù và đôi chân miệt mài bước mẹ đã chăm lo cho cuộc sống gia
đình, làm trọn nhiệm vụ của một người vợ, người mẹ trong gia đình.
Nhiều khi tôi nghĩ chúng tôi đã làm được gì cho mẹ ?
Chưa làm được gì cả thậm chí ngày nhỏ 3
anh em tôi còn hay làm mẹ buồn. Tôi nhớ có một lần tôi làm sai và đã bị
mẹ đánh, trong ý nghĩ trẻ con khi đó tôi chỉ biết khóc và còn giận mẹ
nhưng lớn lên tôi mới hiểu được rằng, nhờ mẹ đánh mà tôi mới được như
ngày hôm nay. Có những khi bị ốm cũng chính mẹ là người chăm sóc tôi cả
đêm, trông coi tôi vì sợ tôi lên cơn sốt. Mẹ đã thức trắng đêm để canh
giấc ngủ cho tôi và đến tận bây giờ mỗi khi xa nhà vẫn là mẹ- người luôn
gọi điện trước cho tôi . Khi trở về tôi đã không biết mẹ mệt, mẹ đau
như thế nào, mẹ vẫn cười và nói “ cố học tốt con nhé”.
Tôi đã thực hiện được ước mơ bước vào
cánh cổng trường Đại học trong khi sức khỏe của mẹ đang yếu dần. Ngày
tôi biết tin đỗ Đại học cũng chính là ngày mẹ tôi nhập viện, chưa bao
giờ tôi lại cảm thấy buồn như vậy, ngày vui của tôi lại thiếu mẹ ở bên,
tôi chỉ muốn chạy đến bên mẹ, muốn được mẹ chia sẻ niềm vui nhưng khoảng
cách giữa mẹ và tôi quá xa. Bao nhiêu năm Đại học là bấy nhiêu lần mẹ
tôi phải nhập viện, phải mổ, tôi cứ tưởng rằng mẹ đã mất đi cái quyền đi
lại như một người bình thường đã là quá lắm rồi, cứ nghĩ rằng mẹ sẽ
không sao nữa nhưng cuộc đời mẹ tôi là một chuỗi ngày dài đau khổ, nước
mắt tôi lại lã chã rơi, tôi khóc như chưa từng được khóc khi biết giờ
đây mẹ đã không mổ được nữa .Trở về nhà nhìn thấy mái đầu mẹ bạc trằng
một bên tóc tôi biết do mẹ phải tia xạ nhiều nên tóc mẹ mới như vậy. Đôi
khi nghĩ rằng giá như mình có thể làm được điều gì giúp mẹ thì tốt biết
mấy.
Giờ đây tôi đang trên cuộc hành trình về
với cái đích mà tôi đã từng mơ ước, năm thứ tư với bao lo lắng, bộn bề
trong học tập để chuẩn bị cho việc ra trường và bệnh của mẹ cũng không
còn cách nào khác ngoài dùng thuốc để kéo dài thời gian, tôi biết sâu
thẳm trong tim mẹ luôn mong muốn một điều rằng tôi sớm ra trường, sớm
tìm được một công việc tốt. Tuy nhiên trong suy nghĩ của tôi nỗi trăn
trở, dằn vặt lớn nhất vẫn là căn bệnh của mẹ. Tôi hứa với bản thân sẽ tự
mình cố gắng dù biết phía trước là cả chặng đường dài đầy khó khăn, thử
thách.
Đây là những dòng tâm sự từ đáy lòng của
một người con gái viết về mẹ của mình, tôi nghĩ rằng mình không đủ can
đảm để bộc lộ những nỗi niềm này với mẹ nhưng mong rằng bằng những việc
làm của tôi mẹ sẽ hiểu được rằng tôi yêu mẹ đến nhường nào. Mong mẹ sẽ
khỏi bệnh để mẹ mãi ở bên chúng con.
-- St --
0 comments:
Post a Comment