Bố sinh ra trong một làng quê đúng nghĩa, với trâu bò lúa ao, trong một gia đình mang tiếng là có họ với địa chủ nhưng vẫn ăn khoai sắn thay cơm. Là con trai út, bà giữ bố ở nhà thêm 1 năm mới cho đi học. Bố nghịch lắm, trèo cây ngã xuống ao gãy tay, làm chị khóc hết nước mắt chở em lên trạm xá quân đội. Lại nghỉ học thêm 1 năm nữa. Thế là bố đúp lớp 2 năm. Sau này lớn rồi cái tay phải vẫn khuỳnh khuỳnh ko thẳng lại được, bố lấy đó làm cớ cho cái sự “chữ Ả Rập” của mình.
Lên Đại học , bố gặp mẹ. Mẹ là em gái của
cô bạn học cùng cấp 3 với bố, ngày mẹ lên Hà Nội bác dắt mẹ sang “gửi
bố chăm sóc”, vậy là trứng rơi vào tay ác. Suốt mấy năm ròng 2 ông bà
chở nhau bằng xe đạp đi lòng vòng Hà Nội, đạp từ Gia Lâm đến thăm chị ở
tận Đại học Quốc gia, ăn được bát phở rồi về. Lần đầu tiên mẹ được ăn
phở.
Chuyện tình yêu sinh viên thời bao cấp có
lắm chuyện khôi hài, mà cũng đẹp đẽ thơ mộng lắm. Bố là tình đầu, cũng
là tình cuối của mẹ. Mẹ, tất nhiên, xếp hàng sau cô Hoa, cô Thúy, cô
Vân… ti tỉ cô ở quê. Bố vẫn nói “Mẹ mày may lắm mới lấy được tao”.
Ngày tốt nghiệp, bố mẹ về quê làm đám
cưới. Bố đón mẹ bằng cái xe U oát mượn ở sở Nông nghiệp. Mẹ khóc sụt
sùi. Rồi dắt díu nhau lên Hòa Bình với hai bàn tay trắng. Bố vẫn bảo
“Con sinh ra trong cái chuồng gà”. Thơm chán. Ngày con ra đời, bố hộc
tốc chạy từ quê lên vì đang nghỉ lễ 2/9. Bác kể, bố cứ hôn hít, dụi cái
mặt đầy râu vào mặt con. Thảo nào sau này da mặt con dày thế, hóa ra là
chai từ bé.
Ngày đó bố mẹ nghèo lắm. Những năm 92 93
ai cũng nghèo. Nhà mình nghèo tệ. Cả nhà có cái phòng kê được cái giường
là hết chỗ. Ăn uống chẳng có gì. Con, tất nhiên, là bú sữa. Bố yêu trẻ
con lắm, nên bố chiều con. Ngày bé con yêu bố hơn yêu mẹ, vì bố công
kênh con lên cổ đi chơi khắp xóm, bố tung con lên cao rồi đỡ lấy. Cả bố
lẫn con cười như nắc nẻ. Con ko yêu mẹ đâu, vì mẹ cứ chọc cái thìa to
đùng vào miệng con bắt nuốt, mẹ lột hết quần áo của con rồi nhúng con
vào chậu.
Cuối năm lớp 1, cô cho học sinh giỏi, hồi
đó là gần như cả lớp, đi Lăng Bác. Con hồi hộp lắm. Lần đầu tiên đi xa
thế một mình ko có bố mẹ. Bố xách cái xe Honda “bằng nửa cái nhà” đi
đằng sau xe ô tô chở con. Con hãnh diện lắm vì có bố đi cùng còn chúng
nó thì ko. Đến trạm nghỉ, bố mua kẹo cao su cho con chia cho các bạn. Đó
là lần đầu tiên con đi ô tô mà ko say xe.
Sau này, mỗi khi đến Lăng Bác nhìn đám
trẻ con áo trắng khăn quàng mũ lệch xếp hàng ngoan ngoãn chờ, con lại
cười nghĩ ko biết có ông bố nào cũng bám theo không.
Bố thích con trai, có lẽ thế nên con được
nuôi lớn ko khác gì một thằng con trai, thích chơi ô tô hơn búp bê,
quần áo lúc nào cũng lấm lem, móng tay móng chân cáu bẩn, tóc ko khi nào
dài quá mang tai cho đến tận năm lớp 7 lớp 8. Ai cũng bảo con nghich
như thằng con trai. Con thích lắm, vì con biết bố thích con trai cơ.
Bố là kiểu người mà, như mẹ nói, thích
vác tù và hàng tổng. Bố ở đâu là ở đấy có tụ tập. Ngày ở nhà cũ, tối nào
hàng xóm cũng sang đầy nhà, uống nước chè, tán phét, chơi từ tối đếm
đêm mới về. Bộ ấm chén nhà mình lúc nào cũng hai chục chiếc, ngày nào
con cũng phải rửa nên akay lắm, vì bộ ấm chén nhà anh Cò chỉ có 6 chiếc
thôi.
Cuối tuần bốn, năm nhà lại tụ tập sang
nhà mình nấu cơm chung, ăn uống chè chén. Ai đi qua cứ tưởng nhà này có
giỗ. Nhà mình có đủ bát đĩa cho cả xóm. Ngày ấy ko phải con lười học
đâu, mà vì nhà lúc nào cũng ầm ầm như cái chợ, con còn bận hóng, làm sao
học được.
Bố nghiện chè, đến nỗi răng bố đen xì,
thỉnh thoảng lại nhe ra dọa con. Bố lắm trò lắm. Đi bể bơi, đi biển, chị
Yến và con, 2 con bé con loe nghoe bám chặt vào cái phao, chỉ sợ ông
thuồng luồng kéo xuống. Bố lặn xuống kéo tụt chân 1 đứa xuống nước, la
hét váng trời.
Bố rủ con “nhảy sóng đi, ôm cổ bố”, con
ngây thơ bám chặt lấy, sóng đến bố hụp xuống nước, con uống no một bụng,
ho sặc khóc váng, mẹ mắng, bố chỉ cười hì hì. Nhưng lần sau con lại bám
vào bố. Con chỉ thích đi với bố thôi, vì mẹ chỉ cho xuống đến chỗ nước
đến đầu gối, đi với bố mới được ra xa.
Bố nóng tính lắm, con chẳng sợ ai chỉ sợ
mỗi bố. Vài lần bố tét mông con tơi bời khói lửa. Có lần bị tát một cái
lật mặt từ đằng trước ra đằng sau, chảy cả máu mũi. Từ bé đã học được
bài thấy bố lừ lừ là lủi ra chỗ khác chơi. Bình thường bố chiều con lắm.
Hay trêu con khóc, lại làm trò hề cho con cười. Có lần bố làm trò hề
con ngoác miêng ra cười, bố giựt mất của con 1 cái răng.
Lớn lên rồi, con ít chơi với bố hơn. Ngày
con học lớp 9, bố bị bệnh. Con chẳng biết gì, ai cũng giấu. Bố mẹ đi HN
chữa trị, con ở nhà một mình với em. Bố nói dối là bố đi công tác, con
còn nghĩ bố đi công tác được ở nhà tha hồ làm gì thì làm thật là sung
sướng. Con ngốc quá.
Con thi vào cấp 3, bố bắt học khối A. Con
chống đối. Bố bắt con thi trường Lương Thế Vinh ở Hà Nội, vì bố có ông
bạn cho con học ở đó bảo tốt lắm. Con ko chịu, nhưng vẫn lẳng lặng đi
thi. Đi thi ngồi cùng phòng với các bạn Hà Nội, con cứ ngồi cắn bút vẽ
lung tung. Lúc ấy có con bé thấy thương con ko làm được bài, đọc lại cả
bài thơ Đồng chí cho con phân tích. Con chép nguyên si bài thơ vào bài
thi. Ngày biết điểm, con chui lên phòng ngoác miệng cười rúc rích cả
buổi sáng vì sợ bố phát hiện. Cuối cùng bố vẫn phải cho con học chuyên
Anh.
Bố mổ lần thứ 2 ở Việt Đức. Con theo xe
các bác Ủy ban xuống thăm bố. Khi tỉnh dậy, nhìn thấy 2 đứa con, bố
khóc. Đó là lần thứ 2 con thấy bố khóc, lần thứ nhất con quên rồi. Các
cô cũng sụt sùi. Lúc ấy con mới biết thực sự bệnh tình bố như thế nào.
Con ko khóc, về đến nhà nước mắt mới chảy.
Ngày con đi thi Đại Học, bố chở con đi
rồi đón con về. Bố lái xe giỏi quá, ko chui vào nổi cái đường chùa Láng,
thế là con phải đi bộ hơn 1 cây số ra. Thi xong môn cuối cùng, bố chở
con về Hòa Bình. Suốt mấy năm trời con chưa bao giờ say xe đến thế. 70
km bố đi hết gần 4 tiếng. Ngồi xe điều hòa mà mồ hôi bố nhỏ từng giọt.
Thế mà cứ đòi đưa con đi.
Bố chưa bao giờ khen con học giỏi, câu
thường xuyên của bố là “Sao mày dốt như con bò” với cả “Tao thịt mày như
thịt một con vịt bây giờ”, “Ngày xưa tao ăn khoai cũng học giỏi hơn
mày”. Thi Quốc gia, ngày biết điểm, 16 điểm là giải Nhì, con được 15,9.
Con không khóc, bố dẫn con đi ăn kem. Con đỗ ĐH, bố cười hí hí cả ngày
rồi hứa mua cho con cái điện thoại mới. Nhớ ngày xưa con thích cái điện
thoại 6300 màu đỏ, bố mua 1 cái về giơ ra bảo “tao mua về tao dùng”, 3
tháng sau bố “thải” cho con, vẫn còn nguyên xi trong hộp.
Bà, mẹ và các bác vẫn nói, tính con y đặc
như bố, đã quyết cái gì thì làm cho bằng được, chẳng ai cản nổi. Con đi
học, ở nhà chị xa trường, tuần 5 ngày học buổi sáng con nghỉ cả 5, hết
năm nhất bạn trong lớp chỉ 3,4 đứa biết mặt. Rồi con đòi chuyển đến nhà
bạn gần trường ở, bố bảo “Mày đi thì đừng về nhà nữa”. Con vẫn đi, nhưng
cũng ko dám về nhà nữa.
Một tháng sau, bố gửi mẹ xuống xem xét
nhà cửa, nhưng vẫn ko thèm nói chuyện với con. Con cũng ko thèm. Trời
không chịu đất thì đất phải chịu trời, bố lẳng lặng đi tìm nhà cho con ở
gần trường. Mấy tháng sau, bố mua nhà, con chuyển về nhà mới ở.
Bố chẳng bao giờ nói thương con, con cũng
vậy. Nhưng bố đi theo con từng li từng tí, giữ một khoảng cách đủ để
con ko biết, để con tự xoay xở 1 mình, khi nào ko được mới ra tay giúp
đỡ. Con muốn đi làm thêm, bố ko cấm, bảo “Mày muốn đi làm thì tao tìm
chỗ cho mày làm”. Con ko chịu, con vẫn đi làm ở chỗ con thích. Bố dỗi,
ko thèm hỏi con nữa, nhưng hóa ra bố vẫn bí mật điều tra với mẹ xem con
làm ở đâu, làm cái gì, giờ giấc thế nào…
Xe con bị hỏng ko sửa được, bố mang về
nhà sửa cho con. Đến một hôm nó lại hỏng, con dắt xe đi sửa, bố gọi điện
cho con, con bảo “Xe cũ quá rồi bố mua cho con xe mới”. Bố gọi điện cho
ông bạn giám đốc Cty Xuân Cầu, bảo “ông bán cho tôi cái xe, tôi ko chịu
thuế má gì đâu nhé”. Chiều hôm ấy bố đã chuyển khoản thẳng vào công ty,
con chỉ việc đến lấy xe về. Bố ko nói với mẹ, vì biết mẹ sẽ ko cho, lúc
mẹ biết thì sự đã rồi chẳng làm gì được. Từ ngày bố ốm, tiền nong trong
nhà mẹ giữ cả, thế mà mẹ cũng ko biết bố lấy tiền ở đâu để mua xe cho
con. Con hỏi, bố bảo “Tao thiếu gì tiền”.
Điêu.
Bệnh nặng hơn, bố nghỉ làm đã hơn 1 năm
ròng. Ở nhà bố buồn lắm, tính bố thích đi chơi mà. Con hay về hơn. Bố
chỉ suốt ngày nằm một chỗ ngóng con về. Ko ai dỗ được bố ăn nhưng con
thì được. Đau đớn nhiều, bố cáu gắt với hết mọi người, nhưng chẳng bao
giờ quát con. Bố mẹ già rồi mà tình cảm lắm, bố suốt ngày đòi mẹ. Vào
Thanh Hóa chữa thuốc nam được 1 tuần thì bắt mẹ vào cùng, mẹ ko nghỉ làm
được cuối cùng vẫn đòi về nhà.
Mẹ đi làm về muộn 1 tí cũng hờn mát “Đi
ăn cỗ à”. Mẹ nịnh bố lắm, chăm từng li từng tí. Cứ nghe ở đâu có cái này
bổ thuốc kia lành là chạy đi tìm về cho bố uống. Năm 2009 sau mổ bác sĩ
bảo chắc chỉ còn 3,4 tháng nữa. Mẹ đã kéo dài thêm cho bố 4 năm cuộc
đời. Mẹ ít khóc lắm, cũng chẳng bao giờ ngất. Chỉ khi nào không có ai mẹ
mới chảy nước mắt một mình.
Tháng cuối cùng, bố yếu mệt lắm. Bố lúc
nào cũng sợ ở một mình. Mê sảng tỉnh dậy thấy con, bố vuốt má con “con
đây rồi, bố đi tìm mãi mà ko thấy”. Thế mà vẫn hài hước. Đêm nằm trông
bố con hỏi “vàng bố chôn ở đâu?” bố vẫn trả lời “Trên đập thủy điện ấy”.
Ngày cuối cùng bố ko còn đau đớn nữa, bố
đòi ăn cháo, con ngồi cạnh trêu bố còn cười. Con còn tưởng bố khỏe hơn
rồi. Có lẽ bố biết sắp đi xa, bố cứ nhìn chăm chăm hết cả mọi người,
nhìn rồi vuốt má sờ mặt con. Cho đến lúc ra đi cũng nhẹ nhàng ko hề dữ
dội.
Có lẽ bố đã ko nuôi dạy con như một đứa
con gái đúng nghĩa xã hội mong muốn, nhưng con đã được lớn lên là chính
mình, trở thành người mà con muốn, và luôn được yêu thương. Đó mới là
điều quan trọng.
Bố đã sống một cuộc đời ko dài, nhưng
trọn vẹn. Ngày biết tin mình bị bệnh ko thể chữa được, bố đã tính trước
hết mọi điều. Bố xây một cái nhà to hơn, khang trang hơn cho mẹ con con,
cái nhà đồ đạc chật ních ko còn chỗ chứa, cứ tưởng nhà to hơn sẽ thoáng
hơn nhà bé cuối cùng cũng đầy ặc chẳng khác gì.
Bố xây từ đường cho cả họ, ngày khánh
thành bố cười hinh hích, việc đầu tiên mà bố làm là mở 2 chiếu tổ tôm để
“ông với các cụ về có chỗ chơi”, thật ra bố cũng thích bỏ xừ. Bố mua
nhà, mua xe cho con. Bố chuẩn bị sẵn hết mọi thứ cho cuộc sống sau này
mẹ và 2 con được đầy đủ, dễ dàng.
Từ trước đến giờ con chẳng tin vào tâm
linh đâu. Nhưng giờ thà tin vào nó để biết bố vẫn còn đâu đây còn dễ
dàng hơn nghĩ chết là hết. Con không khóc nhiều, ai đến có bảo mặt con
tỉnh bơ con cũng kệ. Khóc mà lấy lại được con sẽ khóc 7 ngày 7 đêm. Con
chẳng quan tâm ai nghĩ gì, chỉ cần bố biết con thương bố. Bố ra đi mang
theo một nửa máu thịt của con.
Bố ko được nhìn thấy con trưởng thành,
con ko có cơ hội báo hiếu, nhưng con của bố sẽ sống tốt như bố đã sống.
Con biết bố sẽ vẫn dõi theo con như từ xưa đến nay, chỉ là khoảng cách
xa hơn 1 tí, bố ko phải lo lắng đâu, con sẽ sống cho ra sống, bố cứ nghỉ
ngơi đi, bố nhé!
Yêu bố.
--- st---
0 comments:
Post a Comment