1.Cô không có ấn tượng gì về mẹ ruột của mình, lúc mẹ cô bỏ nhà ra đi cô còn quá nhỏ, hai tuổi là cái tuổi không có ký ức đối với một đứa bé. Sống với cha cho đến năm tuổi, thì cô có mẹ kế. Không giống những gia đình khác là cha con cô sống ở nhà mẹ kế, xài tiền của mẹ kế.
Mẹ kế có người con trai lớn hơn cô ba
tuổi, không ức hiếp cô, nhưng lại ít nói, thỉnh thoảng cũng dùng ánh mắt
lơ đễnh nhìn cô. Bà có một sạp bán trái cây, tình cảm đối với cha cô
cũng tốt, cơm nấu xong phải chờ cha cô về mới được ăn, còn chuẩn bị cho
cha cô một ít rượu ấm. Lúc đó cha cô đang làm thời vụ cho một công
trường với mớ lương ba cọc ba đồng.
Cô là một đứa bé sống lặng lẽ, ít nói,
không thân thiện với mẹ kế lắm. Mẹ kế đóng học phí cho cô, giặt quần áo
cho cha con cô. So với những đứa trẻ khác, cô không quá hạnh phúc, nhưng
cũng sống yên ổn.
Cuộc sống bình dị cứ lặng lẽ trôi qua,
cho đến năm cô lên mười tuổi, công trường nơi cha cô đang làm việc bị
sập do quá cũ, bốn người bị vùi trong đống đổ nát, trong đó có cha cô.
Lúc cô chạy đến bệnh viện, cha cô đã được
người ta phủ vải trắng lên người, bên cạnh là mẹ kế đang khóc lóc vật
vã. Cô đứng như trời trồng trước cửa phòng bệnh, con của mẹ kế ở phía
sau đẩy lưng cô ” Mau đi nhìn cha lần cuối…”, cô định thần lại, nhảy bổ
đến, khóc thét lên một tiếng rồi ngất đi trên mình cha cô.
Ngày đưa quàn, cô thẫn thờ bê bức di ảnh
của cha, nghe những người xung quanh xì xào, đứa bé thật tội nghiệp,
không biết có bị mẹ kế đuổi khỏi nhà không? Tối đó, cô mơ thấy mình quần
áo rách rưới, ăn xin ở ngoài đường, lâu lâu lại bị mấy thằng choai
choai chửi bới, ném đá vào người. Tỉnh lại, lần đầu tiên trong đời cô
cảm thấy tột cùng sợ hãi.
Sáng sớm, mẹ kế giống như thường ngày,
thức dậy nấu cơm, sau đó kêu cô dậy tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Đầu cô nhức, cô thấp giọng van nài ” Hôm nay con có thể không đi học
không? Con nhớ cha.”
Cô nghĩ bà sẽ đồng tình với cô, nhưng bà
lạnh lùng nói : Không được! Không đi học thì cha cô sẽ sống lại được hay
sao? Nếu ông ấy có sống lại cũng cho cô vài cái tát.
Hôm đó, cô đến trường trong nước mắt.
Trước lúc ra khỏi nhà, mẹ kế từ phía sau la tới : ” Châu Gia Ngọc, cô
nhớ cho kỹ, bắt đầu từ hôm nay tôi không muốn nhìn thấy cô khóc.”
Cũng từ hôm đó, mẹ kế hầu như không bao
giờ cười với cô, nói chuyện với cô cũng toàn nạt nộ, hoàn toàn khác xa
so với lúc cha cô còn sống. Cô nghĩ, quả thật là hành vi của những bà mẹ
kế. Mình nhất định phải mau lớn, nhanh chóng rời khỏi cái nhà này,
không bao giờ trở về nữa.
Năm học lớp bảy, lần đầu tiên có chu kỳ,
cô sợ hãi, hốt hoảng. Mẹ kế biết chuyện, vứt cho cô miếng băng vệ sinh.
Nhón lấy miếng băng mà cô không biết dùng như thế nào, bà không giúp
cũng không chỉ, nghiêng mắt nhìn cô, quát ” Châu Gia Ngọc, chuyện gì
cũng dựa vào người khác dạy mới làm được à?”
Chính giây phút đó, nước mướt uất ức bỗng
tuôn trào, cô biết bắt đầu từ đây, chuyện của mình tự mình làm, đừng
bao giờ trông chờ vào người khác.
Cô bắt đầu học cách giặt giũ, nấu nướng,
dọn dẹp nhà cửa, ngay cả khâu nút áo. Mẹ kế nói được làm được, bà không
còn giặt đồ cho cô lần nào nữa, và cũng không cần cô giặt đồ cho cả nhà.
2.Mẹ kế không được học nhiều, con trai
của bà thành tích học tập thuộc loại bình thường, tốt nghiệp trung học
xong thì chuyển sang học trung cấp. Nhưng bà ra lệnh cho cô phải được
hạng nhất, nên không thì đừng hòng trở về nhà.
Cho dù thành tích học tập của cô cũng
không đến nỗi tệ lắm, nhưng để giành được hạng nhất thì đó là một khoảng
cách quá xa. Cô hận, hận người mẹ kế độc ác, đối xử hà khắc với cô, cô
có cảm giác bà ta đang tìm trăm phương ngàn kế đuổi cô ra khỏi nhà này,
nhưng bây giờ cô không thể ra đi, cô không muốn trở thành một kẻ ăn mày.
Không còn cách nào khác, cô lao đầu vào học. Học ngày học đêm. Đèn nhà
người ta đã tắt hết, chỉ có đèn nhà cô vẫn sáng. Có nhiều lúc không chịu
nỗi cô nằm dài xuống bàn thiếp đi một lúc, tỉnh dậy đi rửa mặt lại ngồi
vào bàn học tiếp. Cô chán ghét việc học, nhưng cô không có quyền lựa
chọn, bắt buộc phải giành được hạng nhất. Kết quả thi cuối năm công bố,
tên của cô vượt lên hai hai mươi mấy người, xếp hạng ba. Đến chủ nhiệm
lớp còn kinh ngạc, một cô bé vốn dĩ lặng lẽ ít nói lại có thể xếp thứ ba
trong lớp. Ban bè ngạc nhiên nhìn cô, nhưng cô chỉ biết cắn chặt môi,
không có chút niềm vui của kẻ chiến thắng.
Tan học, cô ngập ngừng bước vào nhà, mẹ
kế chỉ vào góc tường mắng ” Đúng là đồ phế vật không có chí, quỳ xuống.”
Thì ra, trước khi cô về, mẹ kế đã đến nhà bạn học của cô hỏi thăm kết
quả. Tối đó, cô cứ quỳ mãi như thế, đối diện với bức tường cô không hề
rớt một giọt nước mắt nào, cũng không nói một câu yếu lòng. Vì hai tiếng
” phế vật” cô thề sẽ thi đậu đại học – trường điểm, tốt nghiệp xong cô
sẽ kiếm thật nhiều tiền, sau đó sẽ đem tiền quăng vào mặt bà ta mà hỏi ”
Năm xưa bà nói ai là đồ phế vật?”
3. Chuyện mua bán của mẹ kế không được
như trước. Trước đây, thỉnh thoảng bà đem về một ít trái táo nhỏ, vài
trái cam, hay là những quả chuối đã chín rục, nhưng bây giờ rất hiếm
thấy. Mỗi ngày bà ngồi trên giường đếm từng tờ tiền, Tiền càng ngày càng
ít. Cô nhìn thấy hết, bây giờ cô chỉ cầu nguyện ông trời phù hộ đừng để
cho mẹ kế không kiếm không ra tiền, nếu không cô sẽ không được đi học.
Lần đó, một bạn học ở gần nhà đến tìm cô,
mẹ kế mở cửa, bạn cô nói ” Châu Gia Ngọc mượn sách tham khảo của cháu,
không biết đã xem xong chưa. Sắp tới thi tốt nghiệp phổ thông rổi, cháu
cần dùng gấp.”
Sách tham khảo không rẻ chút nào, một bộ
hai quyển dày cộp, giá hơn năm chục đồng một quyển, vì thế nhiều lần cô
muốn xin tiền mua nhưng không biết làm sao mở miệng. Không ngờ hôm sau
bà đưa cho cô tờ một trăm đồng, nói đúng ra là vứt vào mặt cô tờ bạc một
trăm, tựa như bố thí rồi nói ” Cầm tiền đi mua giống sách của người
ta”. Cô nhặt lấy, lòng vừa ấm lại một chút đã bị tạt nước lạnh ” Một
trăm này tôi sẽ ghi nợ, kiếm được tiền rồi phải trả tôi hai trăm, chính
cô nói sẽ trả tôi gấp đôi.”
Khi cô thật sự đậu vào trường điểm cấp
ba, tưởng mẹ kế sẽ nhìn cô khác đi, sự thật đã chứng minh cô giỏi hơn
đứa con suốt ngày chỉ biết ham chơi hơn ham học của bà ta. Nhưng mẹ kế
chỉ cầm lấy tờ giấy báo trúng tuyển cặm cụi lo tính tiền học phí, lâu
lâu lại lẩm bầm trong miệng ” Đúng là quỷ đòi nợ, nếu không nghĩ đến
việc sau này cô sẽ trả nợ cho tôi, thì tôi nhất định không tiếp tục nuôi
cô học nữa rồi.” Cô thương lượng với mẹ kế sẽ ở trong ký túc xá của
trường, bà dí tay vào trán cô ” Ở trong trường không tốn tiền à? Cô dùng
ánh mắt khinh thường nhìn khuôn mặt đang thuỗn ra của bà, không nói
được gì, nghe theo lời bà ta, cô biết chỉ cần kiên nhẫn thêm ba năm nữa
thôi cô sẽ thật sự chiến thắng.
Ba năm sau, khi cầm tờ giấy trúng tuyển
đỏ rực trong tay, cô vẫn khóc. Lâu lắm rồi cô không khóc, nhưng lần này
cô phải khóc một trận cho thỏa thích. Trước khi đến trường đăng ký một
ngày, mẹ kế gói sủi cảo cho cô ăn, không nói gì, cũng không tiễn cô, đeo
túi hành lý to đùng sau lưng cô rời khỏi nơi mà cô không cho là nhà. Mẹ
kế quay lưng đi, để lại cho cô một bóng dáng lạnh lùng. Dần dần, cô
không cần tiền của mẹ kế gởi nữa, một mình cô kiếm thêm hai chỗ dạy kèm,
dù nghỉ đông hay nghỉ hè cô cũng không về nhà, tiền kiếm tuy không
nhiều nhưng cũng đủ để cô đóng học phí và trang trải cuộc sống. Mẹ kế
chưa bao giờ gọi điện cho cô, càng không bao giờ đến trường thăm cô.
Cuộc sống sinh viên muôn màu muôn vẻ, khi cô tìm lại được chính mình
cũng chính là lúc cô xóa hình bóng của mẹ kế ra khỏi đầu mình.
4. Năm thứ ba, trước giao thừa, cô nhận
được điện thoại của con trai bà. Anh ta chỉ nói muốn cô về nhà một
chuyến, không nói thêm gì. Thật lòng cô không muốn về chút nào, tại sao
phải về? Ở nơi đó đâu ai có cảm tình với cô, và cô cũng chẳng có gì lưu
luyến với bất cứ người nào ở đó; có chăng chỉ là nợ nần, cái được gọi là
ân tình chẳng qua chỉ giống như bao nhiêu năm qua họ nuôi một con thú
trong nhà mà thôi. Nhưng cô nhất định sẽ trả, cô nghĩ chỉ cần cô tốt
nghiệp, kiếm ra tiền cô sẽ thực hiện lời hứa năm xưa của mình, trả gấp
đôi, sau đó giữa cô và họ sẽ không còn bất cứ mối quan hệ nào. Về đến
nơi, vẫn là ngôi nhà cũ, vẫn cách sắp xếp cũ, chỉ là không gian có vẻ
lạnh lẽo, cô quạnh. Anh trai ngồi một bên hút thuốc. Cô không chủ động
hỏi mẹ kế đi đâu, vốn dĩ nó không phải chuyện cô cần quan tâm. Sau khi
hút không biết bao nhiêu điếu thuốc, anh trai đứng dậy đưa cho cô một
quyển sổ cũ.
Đương nhiên cô nhận ra quyển sổ đó. Nó là
sổ nợ của mẹ kế, chuyên dành để ghi lại ngày tháng năm nào cô mượn
tiền, dùng vào việc gì. Có rất nhiều lần cô bắt gặp bà tẩn mẩn ngồi ghi
ghi chép chép, thấy cô bà gấp lại, nói ” Đừng tưởng cô mượn tôi bao
nhiêu mà tôi không biết, tôi ghi rành rành ra đây này!”
Cô cười nhạt, cầm quyển sổ, ngẩng đầu lên
nhìn anh ta một cái, hỏi ” Sao, bây giờ muốn tôi trả nợ à?”, bỗng từ
trong sổ nợ rớt ra một quyển sổ tiết kiệm, cô do dự mở ra xem, phía
trong ghi con số hai chục ngàn đồng.
Cô không ngờ, đó không phải là sổ nợ, mà
là nhật ký của mẹ kế, càng không ngờ rằng mẹ kế đã qua đời, đồng thời để
ngôi nhà cho anh trai, còn số tiền sang sạp trái cây để lại cho cô.
Cô không thấy quá đau buồn, có chăng chỉ
cảm giác sững sờ, tay cô run run lật từng trang nhật ký, tiếp theo là
run đến nỗi làm rơi quyển nhật ký trúng ngay chân mình. Cô ngồi thụp
xuống, nước mắt vỡ òa.
Mẹ kế nói, “Lão Châu à, ông yên tâm, tôi
không đi bước nữa đâu, vả lại liệu có ai chấp nhận người đàn bà một nách
hai con như tôi không? Tôi nhất định nuôi Gia Ngọc khôn lớn, trở thành
một đứa làm nở mày nở mặt cho ông.
Mẹ kế nói ” Ông đừng trách tôi quá nhẫn
tâm đối với con, Gia Ngọc không giống những đứa trẻ khác, nó không có
cha mẹ ruột ở bên cạnh, vì thế nó phải kiên cường, tự lập, nhịn nhục,
khắc khổ!” Mẹ kế nói ” Gia Ngọc không giành được hạng nhất, tôi phạt nó
quỳ là quỳ với ông, nó không thi được hạng nhất người nó có lỗi nhiều
nhất chính là ông.”
Mẹ kế nói ” Lão Châu à, tôi xuất thân từ
nông thôn, không được học hành nhiều, tôi không biết mình dạy con như
vậy có đúng không, nhưng Gia Ngọc thi đậu đại học rồi, là trường điểm,
nó có thể tự nuôi mình được rồi…Tôi cười rồi khóc, khóc xong lại cười,
đến lúc tôi phải nghỉ ngơi, tôi mệt rồi!”
Mẹ kế nói ” Gia Ngọc, 5 tuổi con đã đến
sống ở nhà ta, ta xem con như con ruột của mình, đánh con thì đánh, mắng
con thì mắng, nhưng ta chỉ luôn hy vọng sau này con sẽ được nở mặt nở
mày với thiên hạ, sao con không về thăm ta?”
Mẹ kế nói, “Bệnh gan của ta càng ngày
càng nặng, xem ra chắc không sống được mấy ngày nữa, muốn kiếm một tấm
ảnh để làm di ảnh cũng không có, mấy năm trước chỉ mãi lo kiếm sống, sao
không biết phải đi chụp một tấm ảnh chứ…”
---Sưu tầm---
0 comments:
Post a Comment