Nó nhớ, nó hận cha từ khi nó mười tuổi.
Năm đó cha uống rượu nhiều, hung hãn đánh mẹ, nó và em trai đứng bên
cạnh nhìn thấy. Trong lòng đứa trẻ ấu thơ đã dệt nên lòng thù hận sâu
sắc và lớn dần lên theo năm tháng.
Cha là một người đàn ông trầm mặc, ít
nói trừ phi uống rượu. Nó nhớ, nó hận cha từ khi nó mười tuổi. Năm đó
cha uống rượu nhiều, hung hãn đánh mẹ, nó và em trai đứng bên cạnh nhìn
thấy. Trong lòng đứa trẻ ấu thơ đã dệt nên lòng thù hận sâu sắc và lớn
dần lên theo năm tháng.
Cha nó là chủ nhiệm thôn. Trong con mắt
của trăm họ, chức to nhỏ cũng đều tính là quan. Nhưng trong mắt nó thì
không phải. Nó đọc rất nhiều sách, biết có lãnh đạo cấp trên, biết có
nhiều quan chức còn to hơn cha nó. Cho nên nó coi thường cử chỉ của cha
nó.
Trong thôn, người khác có chút việc nhỏ,
cha nó cũng nói: “Ồ! Đây là vấn đề nguyên tắc”. Trong nhật ký của nó
ghi: Cha tôi là cái gì, chủ nhiệm à? Cái gì tôi không thèm biết. Tôi hận
ông ta”.
Cha nó nghiện rượu, mọi người trong thôn
có việc lớn, việc nhỏ đều gọi cha nó đến giúp. Những việc đó ông hết
sức nhiệt tình. Cha nó sau khi uống rượu thường cùng ngồi với mọi người
trong thôn, mắt đỏ lên. Nó không hiểu, nhưng có một điều nó biết đó là
việc làm cho người ta chán ghét.
Cha nó cũng mời các lãnh đạo lớn bé đến
nhà nó ăn cơm, mẹ thì tất bật phục vụ. Nó không quen những người đó mà
ngấm ngầm cảm thấy họ đến để phá hoại cuộc sống của nó, khiến nó không
làm được bài và không học được bài.
Nó nghĩ sau này lớn lên, tuyệt đối không bao giờ lấy người như cha.
Cho nên thủa ấu thơ, nó càng vùi đầu vào
học, nghiến răng mà học. Dần dần hình thành thói quen, khi cha nó nói
“nên”, thì nó luôn tìm mọi lý do để nói “không nên”. Khi đó ông trừng
mắt nhìn nó nói: “Tao phải đánh cho mày một trận”.
Khi đó nó kiên cường ngẩng đầu lên nhìn
thẳng vào mặt cha nó. Nhưng nói chung sau ba, bốn giây bại trận, trong
ánh mắt cha nó có cái gì đó nó không hiểu thấu và cũng có cái uy quyền
khiến người khác phải sợ hãi.
Hàng xóm bảo với cha “Ông có một cô con
gái ghê gớm, từ bé lúc nào cũng lý sự”. Cha nó nói: “Vật không thành tài
thì chỉ là đồ bỏ đi”. Nó im lặng nghe, càng cảm thấy khó chịu, càng hận
cha.
Nó vào trung học ở thành phố, một hoặc
hai tuần mới về thăm nhà. Cha vẫn giữ chức vụ cũ ở trong thôn, mỗi lần
về đến nhà nó đều thấy cha ngồi uống rượu với cán bộ thôn. Cảnh này
khiến nó rất khó chịu. Nó thà ngồi trong phòng nhỏ một mình còn hơn nhìn
thấy mặt cha.
Nó càng xót thương cho mẹ. Người đàn bà
nhỏ bé ấy từ trước đến nay đều là cái bóng của cha, không dám nói to một
tiếng, luôn luôn “phu xướng, phụ tùng” răm rắp theo cha.
Khi đó nó lại thầm nghĩ sau này quyết
không bao giờ làm một người phụ nữ như mẹ, nó phải tìm được người đàn
ông quan tâmgiúp đỡ vợ con.
Thế là ngày nghỉ, nó mượn cớ bận học
không về nhà, trừ khi thiếu tiền sinh hoạt phí mới về nhà một lần để
lấy. Nó chỉ mở mồm xin mẹ. Đối với cha nó rất ít nói, cha cũng ít khi
nói chuyện với nó. Nếu mẹ không ở nhà, nó mượn cớ ra ngoài, đến nhà bạn
học, tránh một mình đối diện với cha.
Có khi cha nó lên thị trấn công tác rẽ
vào trường thăm nó. Ông ta đến đợi ở phòng khách, đợi hồi lâu nó mới
đủng đỉnh từ phòng học đi ra, đến bên cha, nó lạnh nhạt hỏi một câu :
“Cha đến rồi hả cha?”. Cha quay đầu lại nhìn nó, ánh mắt không lộ vẻ gì
thân thiết, chỉ đáp lại một câu rồi quay ra nói chuyện tiếp với người
thường trực. Nói xong mới quay ra hỏi một câu: “****** bảo bố đến thăm
mày, mọi việc vẫn tốt chứ?”.
Hóa ra là mẹ mình, mẹ con liền khúc
ruột, cha đến lần này chỉ là do mẹ dặn dò này nọ thì mới đến. Nó nhớ mỗi
lần nó về nhà, mẹ đều đứng ở cổng ngóng nó mà thấy xót xa, rưng rưng
nước mắt.
Lúc đó nó thấy cha chăm chú nhìn nên nó
cúi đầu xuống trả lời “Con học tốt”. Câu hỏi của cha quá đơn giản hình
như trong lòng cha không có đứa con gái này, nó nghĩ. Cha ngồi trên xe
sau đó nhiệt tình chào ông thường trực, hé một mắt nhìn nó rồi đi.
Có khi cha mang ít tiền đến cho nó, nói
mẹ nhờ mang đến cho. Nó lại càng kích mẹ. Trong nhật ký nó viết: Cha có
chút gì đó giả dối.
Khi nhận được thông báo vào đại học, nó
đưa cho mẹ xem, mẹ cảm động lắm, cứ sờ sờ xoa xoa vào giấy rồi đưa nó
cho cha xem. Nó chú ý quan sát động tĩnh trên khuôn mặt cha. Điều đó đối
với cha mà nói, hoặc là giả một tiêu chí của thành công, đáng để ông
cầm đi khoe khắp lượt. Nó cảm thấy tay cha nó run run nói một câu: “Thật
đây rồi”.
Nó không rõ ý tứ của lời nói đó. Sau đó
mấy ngày cha nó làm cơm mời mọi người trong thôn, hàng xóm lại nói: “Ông
xem, con gái ông thật có bản lĩnh”. Nó chờ đợi một câu phô trương của
cha, nhưng nó chỉ thấy ông cười hai tiếng vì thế nó có chút thất vọng.
Khi đi, cha đưa nó ra bến xe ở thị trấn.
Sắp lên xe cha bảo nó: “Lên xe đừng nói nhiều, sau khi đến nơi gọi ngay
điện về, mẹ nhớ mày đấy”.
Hai mươi bảy tuổi
Sau khi tốt nghiệp đại học, nó ở lại thị trấn, làm việc ở một công ty nhỏ. Bạn trai nó là người thành phố, bạn học đại học.
Khi nó kết hôn, cha nhất định yêu cầu
nhà trai đến tận nhà nó đón dâu, nó rất khó chịu. Nhà bạn trai nó chẳng
phải quyền quý gì, lại còn phải thuê xe, còn phải đi bộ gần 2 dặm, nó
thử thương lượng với cha, nhưng không ngờ một ly ông cũng không chịu
nhượng bộ.
Cha nó rất bảo thủ, giữ nền nếp truyền
thống, thế là cuối cùng nhà gái phải xuất giá tại nhà mình. Nó bàn với
cha không được, đành bàn với nhà trai. Nhà trai cuối cùng rất vui lòng.
Bạn trai nó bảo: “Chẳng qua tốn thêm một ít tiền nữa thôi”.
Hôm tổ chức lễ cưới, từ sáng sớm nó đã
thấy cha thức dậy, tiếp đón mọi người, nó trốn ở trong nhà. Khi có cô em
gái đến cười đùa với nó thì không khí vui vẻ mới tràn ngập trong nhà.
Đến khi nó lên xe hoa, nhìn khắp nơi không thấy cha đâu, chỉ mẹ ra tiễn.
Nó khóc nức nở, xe chuyển bánh, nó hỏi khẽ cậu em trai ngồi trên xe:
“Cha đâu?”.
Cậu em trai trả lời khiến nó kinh ngạc:
“Cha ở sau nhà. Lúc em ra đấy, em thấy mắt cha đỏ hoe”. Nó đau xót nghĩ
từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy cha rơi nước mắt.
Theo quy định của làng, cô dâu khi lên
xe không được phép xuống xe. Nó cảm thấy rất khó nhưng cũng không dám
bước xuống. Khi xe ra khỏi thôn, từ xa nhìn lại, nó nhìn thấy cha ngồi ở
sau nhà, thân hình rất tội nghiệp, quệt ngang tay lau mặt, tựa hồ như
lau nước mắt. Nó rất đau lòng nhưng xe đã chuyển bánh rất nhanh, không
nhìn thấy bóng cha nữa.
Ngày cưới rất vui, ngày trở về nhà hóa
ra rất ít. Mỗi lần gọi điện về, người nhận điện bao giờ cũng là mẹ. Có
khi mẹ chuyển điện thoại cho cha, nói :” Điện thoại của con, ông nghe
đi”. Cha cầm máy, cả hai cha con lúc lâu đến 1,2 giây trầm lặng. Đó là
sự trầm lặng lúng túng, cha luôn luôn chỉ hỏi hai câu: “Công tác tốt
chứ? Cuộc sống có tốt không”. Nó trả lời “Tốt”.
Nghe giọng cha mỗi ngày một già, nó càng
cảm thấy đau lòng. Lúc nhàn rỗi, nó giở nhật ký ra ghi: Cha già rồi.
Mình đã trưởng thành. Còn nhớ mình đã hận cha. Mỗi lần nhìn thấy tóc cha
ngày càng bạc trắng đi, cứ trăn trở: đâu là sợi tóc vì nhớ con gái
không ở cạnh mình mà bạc đi nhỉ?
Ba mươi hai tuổi
Em trai vào đại học, ruộng ở nhà cũng ít đi. Sau mùa thu, cha đánh điện nói lên thị trấn thăm nó và cháu ngoại.
Chồng đi công tác, nó ở nhà một mình.
Cha nói đến trưa là đến, nhưng chiều vẫn chưa thấy đâu. Nó gửi con sang
hàng xóm, ra bến xe đón cha. Vừa đến bến xe, nghe nói xe taxi va quệt
ngã một người nhà quê. Nó hoảng hốt chạy như bay đến nơi xảy ra chuyện.
Nước mắt không biết từ đâu rơi lã chã,
nó khóc thành tiếng. Đến nơi thấy mọi người vây quanh, nó rẽ đám đông
thì thấy trước xe taxi một người nhà quê đang ngồi mặc cả với lái xe.
Thấy nó vừa khóc vừa chen vào, lái xe và
mọi người đều ngớ ra, nó càng khóc dữ, sau đó lại cười. Mọi người thấy
nó như vậy hỏi: “Cái cô này làm sao vậy?” Nó đứng bên cha hỏi: “Cha, cha
làm sao vậy? Cha không sao chứ? vừa hỏi nó vừa lau nước mắt.
Người cha cười vẻ có lỗi, trong tay giơ
lên một gói quà to “Lên đây từ sáng, không biết mua quà gì, cũng chẳng
biết cháu ngoại thích gì?”. Thấy cha ôm nhiều gói quà lớn nhỏ, nó lại
cười nói: “Cha, cha không cần mua quà”. Trong lòng nó xót xa. Thấy cha
cười, nó lại muốn khóc và muốn ôm chặt cha.
Đi trên đường, ánh mặt trời chiếu vào từ
phía sau lưng. Từ khi nào không biết, lưng cha còng xuống như thế này?
Cha nó trước kia là người rất khỏe mạnh. Khi qua đường, cha nó cẩn thận
tránh xe, nhìn nó và bảo: “Chú ý, con nhìn kìa, đi đường sao không để ý
đến xe”. Nó nói: “Người thành phố không sợ xe cũng như nhà quê không sợ
chó ấy mà”.
Cha cười, khóe mắt bao nhiêu nếp nhăn.
Cha ngắm cháu ngoại giống như âu yếm với con cái, bế nó vào lòng, hôn và
bảo: “Mẹ cha thằng chó con này ông ghét mày nhất đấy”. Ánh mắt cha đầy
sự âu yếm.
Nó sững người lại, chuyện xưa như bụi
phấn bay ra, nó nhớ hồi nhỏ, cha nó cũng ôm nó vào lòng như thế này,
cũng nói ghét nó, rồi cọ cái cằm râu mới cạo vào má nó… Nó cảm thấy cay
cay ở sống mũi, nghĩ tới quá khứ, nghĩ tới mẹ hay kể với nó: Cha nửa đêm
hay thức dậy, bảo là nằm mơ không lành, muốn gọi điện cho con. Mẹ nó
bảo: cha nhớ con, nhưng lại luôn luôn đùn đẩy cho mẹ.
Nước mắt nó cứ thế tuôn rơi, nó lấy cớ phải làm cơm nước, chạy vào nhà bếp, Vừa vo gạo, nước mắt nó vừa tuôn rơi.
Chiều tối, nó ghi vào nhật ký: Khoảng
cách từ yêu đến yêu là phát hiện bất ngờ. Cha tôi rất yêu tôi, đó là
tình yêu không bao giờ nói ra miệng.
--- St---
0 comments:
Post a Comment